Tiền Lỵ Nhi cao ngạo quét mắt nhìn một hàng dài, hơn mười người hầu đứng thẳng tắp, mỉm cười nói: “Tôi nghĩ mọi người đã biết, tôi và Đường Hạo sắp kết hôn. Sau này, tôi sẽ chính thức trở thành nữ chủ nhân của các người. Cho nên, từ hôm nay trở đi tất cả mọi người đều phải nghe theo mệnh lệnh của tôi, đừng có chọc giận tôi, bằng không hậu quả tự gánh lấy. Đừng trách tôi không nhắc nhở mọi người, bây giờ tìm được một công việc là rất khó, hơn nữa lại là công việc có đãi ngộ tốt như ở đây thì còn hơn cả mò kim đáy biển!”
Trong thời buổi khủng hoảng kinh tế toàn cầu hiện nay, mọi người đều biết giúp việc trong Đường gia nhận được đãi ngộ cao nhất.
“Dạ!”
Ngoại trừ vẻ mặt phẫn nộ đang nhìn chằm chằm Tiền Lỵ Nhi của Tiểu Ngưng, những người còn lại đều lên tiếng đáp lại. Mặc dù mọi người đều chán ghét Tiền Lỵ Nhi nhưng dưới mái hiên nhà người khác phải biết cúi đầu.
Tiền Lỵ Nhi nhìn thoáng qua Lục Giai Ngưng, lại cười châm chọc, nói: “Tốt lắm! Những người khác có thể tiếp tục đi làm việc!” Sau đó chỉ vào người không phục, “Cô ở lại!”
“Tiền Lỵ Nhi, bụng dạ cô thật ác độc!Tại sao lại hãm hại tôi?” Tiểu Ngưng vươn tay bắt lấy người cô ta, bộc lộ toàn bộ nỗi tức giận trong lòng.
Bốp…
Một âm thanh nặng nề vang lên, một dấu tay đo đỏ hằn in trên gương mặt của Tiểu Ngưng. Tiểu Ngưng đầu tiên cảm thấy giật mình, buông Tiền Lỵ Nhi ra, bưng lấy mặt. Sau đó cô định vung tay lên nhưng lại bị gã vệ sĩ đứng sau lưng Tiền Lỵ Nhi nhanh tay chặn lại,”Không được vô lễ với tiểu thư chúng tôi!”
“Buông tôi ra! Các người đều là người xấu!” Tiểu Ngưng khóc, thét lớn, điên loạn giơ chân đá đạp tên vệ sĩ đang ngăn cản cô.
Tiền Lỵ Nhi giơ tay lên, hung hăng giáng cho Tiểu Ngưng thêm hai cái tát nữa. Sau đó cô ta chỉ vào mặt Tiểu Ngưng, nhăn mũi nói: “Cô cho rằng mình có thân phận gì ở đây mà dám vô lễ với nữ chủ nhân như vậy hả? Xem ra, tôi phải dạy dỗ cô thật cẩn thận mới được, bằng không cô lại không biết trời cao đất rộng là gì!”
Bị tát cho đến đầu óc choáng váng, Tiểu Ngưng chỉ cảm thấy hai má bỏng rát, khẽ run, trong miệng có mùi máu.
Hai tay bị người kia tóm lấy nên chỉ có thể dùng ánh mắt giận dữ nhìn Tiền Lỵ Nhi. Miệng khẽ mở ra, một dòng máu đỏ tươi tràn ra, hàm răng nhuộm một tầng máu đỏ, oán hận nhìn Tiền Lỵ Nhi: “Tiền Lỵ Nhi, nhất định sẽ có ngày, tôi vạch trần những chuyện cô đã làm với tôi!”
“Tôi đã làm chuyện gì vậy? Tại sao tôi lại không biết nhỉ?” Cô ta nhún vai, vẻ mặt vô tôi, cười hỏi: “Lục Giai Ngưng, nếu cô không muốn chịu thêm oan ức nữa thì hãy cúi đầu chịu khó nghe mệnh lệnh của tôi! Còn không thì hậu quả cực kì thê thảm!”
“Tôi sẽ không nghe theo lời cô nữa! Cô chẳng là gì cả! Cái gì tôi cũng không nghe!” Tiểu Ngưng nghiến răng nghiến lợi nói. Nữ chủ nhân gì chứ? Đường Hạo đã nói rồi, chính cô mới là chủ nhân của nơi này. Đúng vậy, chính là cô.
Hai mắt Tiểu Ngưng phừng phừng ánh lửa không chịu khuất phục. Chính bản thân cô cũng không hiểu tại sao lúc này cô lại đặc biệt tin tưởng vững chắc vào việc Đường Hạo yêu cô. Chỉ cần cô nói rõ hết thảy mọi chuyện, chắc chắn Đường Hạo sẽ tha thứ cho cô.
Có lẽ đây chính là cảm giác sắp mất đi rồi mới khát khao giữ chặt lại người yêu quý nhất. Lúc biết tin Đường Hạo quyết định sẽ kết hôn với Tiền Lỵ Nhi, cô mới biết mình nhất định phải đấu tranh dù chỉ là một lần. Vì chính hạnh phúc của bản thân, sống vì bàn thân mình và người yêu mình, vì sao lại không cố gắng một lần, cho dù đó chỉ là một tia hy vọng nhỏ nhoi, cô cũng phải tranh thủ nắm giữ.
“Tốt! Cô đã quật cường đến vậy, tôi cũng không ngại cùng cô chơi đùa!” Tiền Lỵ Nhi thấp giọng. Trong giọng nói của cô ta không giảm bớt một chút âm tàn, đùa cợt.
Tiền Lỵ Nhi thảnh thơi đi đến chiếc ghê sa