Mẹ Độc Thân Tuổi 18

Mẹ độc thân tuổi 18


trước sau

Tiền Lỵ Nhi cao ngạo quét mắt nhìn một hàng dài, hơn mười người hầu đứng thẳng tắp, mỉm cười nói: “Tôi nghĩ mọi người đã biết, tôi và Đường Hạo sắp kết hôn. Sau này, tôi sẽ chính thức trở thành nữ chủ nhân của các người. Cho nên, từ hôm nay trở đi tất cả mọi người đều phải nghe theo mệnh lệnh của tôi, đừng có chọc giận tôi, bằng không hậu quả tự gánh lấy. Đừng trách tôi không nhắc nhở mọi người, bây giờ tìm được một công việc là rất khó, hơn nữa lại là công việc có đãi ngộ tốt như ở đây thì còn hơn cả mò kim đáy biển!”

Trong thời buổi khủng hoảng kinh tế toàn cầu hiện nay, mọi người đều biết giúp việc trong Đường gia nhận được đãi ngộ cao nhất.

“Dạ!”

Ngoại trừ vẻ mặt phẫn nộ đang nhìn chằm chằm Tiền Lỵ Nhi của Tiểu Ngưng, những người còn lại đều lên tiếng đáp lại. Mặc dù mọi người đều chán ghét Tiền Lỵ Nhi nhưng dưới mái hiên nhà người khác phải biết cúi đầu.

Tiền Lỵ Nhi nhìn thoáng qua Lục Giai Ngưng, lại cười châm chọc, nói: “Tốt lắm! Những người khác có thể tiếp tục đi làm việc!” Sau đó chỉ vào người không phục, “Cô ở lại!”

“Tiền Lỵ Nhi, bụng dạ cô thật ác độc!Tại sao lại hãm hại tôi?” Tiểu Ngưng vươn tay bắt lấy người cô ta, bộc lộ toàn bộ nỗi tức giận trong lòng.

Bốp…

Một âm thanh nặng nề vang lên, một dấu tay đo đỏ hằn in trên gương mặt của Tiểu Ngưng. Tiểu Ngưng đầu tiên cảm thấy giật mình, buông Tiền Lỵ Nhi ra, bưng lấy mặt. Sau đó cô định vung tay lên nhưng lại bị gã vệ sĩ đứng sau lưng Tiền Lỵ Nhi nhanh tay chặn lại,”Không được vô lễ với tiểu thư chúng tôi!”

“Buông tôi ra! Các người đều là người xấu!” Tiểu Ngưng khóc, thét lớn, điên loạn giơ chân đá đạp tên vệ sĩ đang ngăn cản cô.

Tiền Lỵ Nhi giơ tay lên, hung hăng giáng cho Tiểu Ngưng thêm hai cái tát nữa. Sau đó cô ta chỉ vào mặt Tiểu Ngưng, nhăn mũi nói: “Cô cho rằng mình có thân phận gì ở đây mà dám vô lễ với nữ chủ nhân như vậy hả? Xem ra, tôi phải dạy dỗ cô thật cẩn thận mới được, bằng không cô lại không biết trời cao đất rộng là gì!”

Bị tát cho đến đầu óc choáng váng, Tiểu Ngưng chỉ cảm thấy hai má bỏng rát, khẽ run, trong miệng có mùi máu.

Hai tay bị người kia tóm lấy nên chỉ có thể dùng ánh mắt giận dữ nhìn Tiền Lỵ Nhi. Miệng khẽ mở ra, một dòng máu đỏ tươi tràn ra, hàm răng nhuộm một tầng máu đỏ, oán hận nhìn Tiền Lỵ Nhi: “Tiền Lỵ Nhi, nhất định sẽ có ngày, tôi vạch trần những chuyện cô đã làm với tôi!”

“Tôi đã làm chuyện gì vậy? Tại sao tôi lại không biết nhỉ?” Cô ta nhún vai, vẻ mặt vô tôi, cười hỏi: “Lục Giai Ngưng, nếu cô không muốn chịu thêm oan ức nữa thì hãy cúi đầu chịu khó nghe mệnh lệnh của tôi! Còn không thì hậu quả cực kì thê thảm!”

“Tôi sẽ không nghe theo lời cô nữa! Cô chẳng là gì cả! Cái gì tôi cũng không nghe!” Tiểu Ngưng nghiến răng nghiến lợi nói. Nữ chủ nhân gì chứ? Đường Hạo đã nói rồi, chính cô mới là chủ nhân của nơi này. Đúng vậy, chính là cô.

Hai mắt Tiểu Ngưng phừng phừng ánh lửa không chịu khuất phục. Chính bản thân cô cũng không hiểu tại sao lúc này cô lại đặc biệt tin tưởng vững chắc vào việc Đường Hạo yêu cô. Chỉ cần cô nói rõ hết thảy mọi chuyện, chắc chắn Đường Hạo sẽ tha thứ cho cô.

Có lẽ đây chính là cảm giác sắp mất đi rồi mới khát khao giữ chặt lại người yêu quý nhất. Lúc biết tin Đường Hạo quyết định sẽ kết hôn với Tiền Lỵ Nhi, cô mới biết mình nhất định phải đấu tranh dù chỉ là một lần. Vì chính hạnh phúc của bản thân, sống vì bàn thân mình và người yêu mình, vì sao lại không cố gắng một lần, cho dù đó chỉ là một tia hy vọng nhỏ nhoi, cô cũng phải tranh thủ nắm giữ.

“Tốt! Cô đã quật cường đến vậy, tôi cũng không ngại cùng cô chơi đùa!” Tiền Lỵ Nhi thấp giọng. Trong giọng nói của cô ta không giảm bớt một chút âm tàn, đùa cợt.

Tiền Lỵ Nhi thảnh thơi đi đến chiếc ghê sa

lon trong đại sảnh, ngồi xuống, mang theo vẻ cao ngạo như nữ chủ nhân, mỉm cười nói: “Từ hôm nay trở đi, công việc cô phải làm sẽ là hầu hạ tôi”

“Tôi không thể! Tôi sẽ không hầu hạ cô! Cô là gì mà tôi phải nghe lời cô?” Lục Giai Ngưng thét lên như người điên, giãy dụa để thoát khỏi bàn tay tên vệ sĩ áo đen.

“Nếu như cô không hầu hạ tôi, tôi sẽ cho cô cuốn gói ra khỏi nơi này! Cô không phải là muốn gặp Hạo để thanh minh mọi chuyện hay sao? Ha ha ha! Nếu giờ mà bị đuổi, cô sẽ không còn cơ hội mà gặp lại anh ấy nữa!”

“Cô….!” Sự phẫn nộ trong lòng Tiểu Ngưng rõ ràng bị áp chế đi mất vài phần. Không sai, nếu bây giờ cô bị đuổi đi thì sau này việc gặp được hắn sẽ rất gian nan.

“Thế nào? Chúng ta cùng đánh cuộc xem Đường Hạo rốt cuộc là thích ai. Anh ấy sẽ tin lời cô hơn hay lời của tôi hơn?” Tiền Lỵ Nhi đã đoán trước bộ dạng này của Tiểu Ngưng. Cô ta tự tin bản thân mình đã cầm sẵn chiến thắng.

Ha ha… Đối phó với một người đàn bà ngu ngốc, làm sao cô có thể thua được!

Thấy Tiểu Ngưng không nói, Tiền Lỵ Nhi tiến thêm một bước, bức bách: “Tốt! Cô đã không đồng ý, vậy thì cút đi! Hiện tại, tôi chính là nữ chủ nhân của biệt thự này, có quyền đuổi đi bất cứ ai mà tôi muốn đuổi!”

“Không!” Lục Giai Ngưng hô lớn, sau đó nhắm mắt lại, khó khăn nói: “Được! Tôi chấp nhận!” Dù sao cũng chỉ là hầu hạ cô ta thôi, quan trọng là bản thân phải ở lại nơi này, cho dù bọn họ có làm gì thì cũng phải chịu.

“Tốt! Bất quá, cô phải ngoan ngoãn cho tôi! Con mắt tôi thích bắt bẻ, cô làm không tốt, tôi dứt khoát sẽ không lưu tình đâu!” Tiền Lỵ Nhị hướng mắt về phía tên vệ sĩ của mình, ý bảo buông Tiểu Ngưng ra.

Tiền Lỵ Nhi nhìn Tiểu Ngưng một cái. Cô mới nói có mấy câu thôi người phụ nữ này đã sa vào bẫy. Đúng là đầu óc bã đậu, ngu ngốc! Từ bây giờ cô sẽ bắt đầu đùa bỡn từ từ với cô ta.

Lục Giai Ngưng vuốt vuốt cổ tay bị đau, cũng chẳng muốn nói nhảm nhiều nữa: “Cô nói đi! Tôi phải làm cái gì?” Chỉ cần Đường Hạo xuất hiện, cô lấy được tin tưởng của anh thì cũng chẳng cần phải hầu hạ cô gái này.

Tiều Ngưng trong lòng lại thầm cầu nguyện: Đường Hạo! Anh nhất định phải tin tưởng em! Hiện tại, em hầu hạ cô ta chẳng khác nào…. Đây là ông trời trừng phạt em, trừng phạt vì đã né tránh anh. Xin anh, nhất định phải tin tưởng em!

“Ha ha! Vậy, trước tiên quét dọn, lau chùi toàn bộ nhà cửa cho tôi! Sau đó đem quần áo của tôi xếp vào trong tủ quần áo….” Tiền Lỵ Nhi chỉ lên cầu thang to rộng, ngồi trên ghế salon, hất hàm ra lệnh!

“Dạ!” Tiểu Ngưng nhà nhạt trả lời, đi lên. Điều kiện tiên quyết là phải đem được những chiếc vali đồ kia đi lên cầu thang.

Cô cắn chặt cánh môi, cố kéo từng chiếc vali lên một. Khi lên được trên hành lang tầng hai, tấm lưng mảnh khảnh của cô giống như gãy vụn bởi mấy cái vali siêu lớn này.

Nhìn Tiểu Ngưng đang cố gắng hết sức chật vật, Tiền Lỵ Nhi càng cười tươi hơn:”Đúng rồi! Phòng của tôi cũng chính là phòng của anh Hạo, đừng có nhẫm lẫn nhé!”

Trái tim Tiểu Ngưng đột nhiên đau xót. Sau chừng nửa phút, cô không nhịn được mà hô hấp trở nên dồn dập, nhưng vẫn cố gắng duy trì bình tĩnh: “Dạ! Tôi đã biết!”

“Biết là được rồi! Bất quá, từ nay về sau không có lệnh của tôi thì không cho phép cô tùy tiện vào phòng anh ấy!” Tiền Lỵ Nhi nắm chặt tay lại, nghĩ đến việc Tiểu Ngưng và Đường Hạo ở cùng một chỗ thì không kiềm nổi tức giận.




trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện