Gặp hắn sao? Đường Hạo nhếch miệng cười khẽ, chỉ là nhịn không phát ra tiếng: “Ba muốn gặp con sao ạ? Nhưng mà, giờ còn có chút việc công nên không thể đi được!”
“Trước mắt đem mọi việc tạm gác lại không được hay sao? Ba của con có chuyện rất quan trọng muốn nói với con!” Tiếng Hàn Tú khuyên nhủ, khẩn thiết vọng ra.
“Thật mà mẹ, hiện tại có quá nhiều việc bừa bộn! Mẹ, chờ mấy ngày nữa có thời gian con sẽ về nhà! Ba và mẹ hãy tự chăm sóc tốt cho sức khỏe của mình nhé!” Chiếu theo thói quen của hắn, câu nói kế tiếp chính là muốn tắt điện thoại.
“Hạo Hạo, con thật sự muốn kết hôn với Tiền Lỵ Nhi hay sao? Ngàn vạn lần đừng lấy chuyện hôn nhân đại sự cả đời mình ra đùa giống như cá cược đấy nhé!” Lúc nói chuyện, giọng Hàn Tú mang theo cả âm mũi, mỗi lúc một tăng: “Không có chuyện gì là lưỡng toàn tề mỹ* cả đâu, vì sao con không thể ngừng yêu Lục Giai Ngưng?”
*lưỡng toàn tề mỹ: hoàn hảo tốt đẹp.
Đường Hạo thở dài, nắm chắc điện thoại, chỉnh lại lời nói sai lầm của mẹ hắn: “Mẹ, nếu như con cưới người mà con thích, người đó lại là mẹ của con trai con. Chẳng lẽ đó không phải là vẹn toàn đôi bên sao?”
“Nhưng mà xuất thân của cô ta……”
“Mẹ, mẹ không hiểu đạo lý này sao? Xuất thân đâu phải là do bản thân mình chọn lựa. Nếu có thể chọn, ai lại không muốn sinh ra trong gia đình giàu có! Trước kia cha mẹ không quan niệm như thế này, chẳng nhẽ hiện tại vì lớn tuổi, có chút già cả nên hồ đồ rồi sao?”
“Cô ta là người bình thường trong sạch thì cũng được, mẹ cũng không phải muốn con chỉ kết hôn với con cái nhà có tiền. Nhưng cô ta, ngay cả xuất thân trong sạch cũng không có. Đường Hạo, mẹ không muốn con bị người ta chê cười. Cô ta và con chênh lệch quá xa, chẳng lẽ con không cảm thấy điều đó sao?”
“Mỗi một người so với một người đều có sự chệnh lệch, con không nghĩ đây là một vấn đề quan trọng!” Hắn chỉ cảm thấy mình hạnh phúc khi gặp cô. Được gặp cô, trong lòng hắn thấy rất an tâm. Gặp cô, cảm giác mệt mỏi sau một ngày làm việc mệt nhọc đều biến mất.
“Hai đứa có trình độ giáo dục chênh lêch nhau rất lớn! Hạo Hạo, một thời gian dài hai đứa chắc chắn sẽ nảy sinh nhiều mâu thuẫn, bởi vì trình độ nhận thức bất đồng…..”
“Mẹ, con còn phải gọi điện quốc tế đường dài để đàm phán, trước mắt bất đồng này mẹ hãy nói sau nhé!” Sau khi nói xong, Đường Hạo trực tiếp ngắt luôn điện thoại.
Đường Hạo bất động nhìn điện thoại một hồi lâu, ngay cả mắt cũng không nháy.
Vì sao bọn họ đều coi thường Tiểu Ngưng? Điều này thật sự làm cho hắn rất tức giận, hắn cũng chẳng muốn nói chuyện thêm với mẹ nữa. Đã vậy, hắn sẽ vẫn tiếp tục kế hoạch của mình. Hắn có niềm tin vững chắc là sẽ thắng lợi.
Chỉ có điều suy nhất làm hắn buồn phiền chính là phải đấu tranh với cha mẹ. Bây giờ, hắn lại còn vẫn chưa thể vạch trần mẹ con Tiền thị làm chuyện xấu, hôn ước với Tiền Lỵ Nhi vẫn chưa được hủy bỏ, “Đáng chết! Tôi còn muốn chơi với cô gái kia! Thật là làm khổ người ta mà…..” Đúng lúc Đường Hạo ca thán giống như một đứa trẻ thì cửa phòng làm việc đột nhiên bị đẩy vào.
“Ôi chao! Thật là khó có thể thấy được nha! Tổng tài của Đường Thị lại giống như một đứa trẻ con thế này…” Đông Trì bỏ qua thông báo với thư ký, trực tiếp đi vào văn phòng làm việc của Đường Hạo.
Đối với người vừa mới xông vào, Đường Hạo cũng không có phản ứng nhiều, chỉ bực bội nói: “Hôm nay thế nào mà cậu lại rỗi rãi đến mức đi đến đây vậy?”
“Nhìn xem cậu có bao nhiêu phiền phức! Ha ha ha, báo chí đang tràn lan hình ảnh cậu và Tiền Lỵ Nhi kia, lúc nào cũng là ân ân ái ái! Nếu không phải tớ biết rõ nội tình của chuyện này thì chắc cũng nghĩ đám cưới của hai người sắp diễn ra đấy!” Đông Trì nhíu mày nói, tựa tay ở trên bàn làm việc của Đường Hạo.
“Lấy loại con gái đó, trừ khi tớ đây bị điên!” Đường Hạo nặng nề dựa vào thành ghế, thổi mấy sợi tóc trên trán.
“Sao rồi? Khi nào thì ngả bài, để tớ còn xem kịch vui?” Đông Trì