Thân thể mỏi mệt rã rời, Tiểu Ngưng vừa mới đẩy cửa phòng ra, đã nhìn thấy ngay bên giường có một người đàn ông đang đứng, tinh thần lập tức bị đả kích: “Anh đi ra ngoài cho tôi! Đi ra ngoài!”
“Ngưng. . . .” Đường Hạo mỉm cười , nghênh ngang tiến lên trước, kéo cô vào trong phòng, sau đó tranh thủ thời gian mà khép lại cửa.
Tiểu Ngưng giơ chân lên dùng sức đá chân của hắn, tay cô nắm lại hướng ngực hắn đấm lia lịa: “Anh đi ra ngoài cho tôi! Ai bảo anh vào? Hỗn đản! Hỗn đản đáng chết!”
“Ngưng. . . . . .Em muốn đánh anh thì cứ đánh đi! Chỉ cần có thể để em trút hết những ủy khuất mấy ngày hôm nay phải chịu ở đây thì như thế nào cũng được!” Đường Hạo không chú ý cô đang dùng sức đá đánh, hắn vẫn sủng nịch đem cô ôm vào trong ngực. Bao lâu nay, hắn đã không dược ôm cô một cách tử tế rồi. Lúc trước ở trong vườn hoa, hắn chỉ ôm cô được từ phía sau, còn chưa thỏa mãn nỗi nhớ da diết thì đã bị ‘ăn’ bao nhiêu là phát chổi. Ít nhất, hiện nay cô không cầm vũ khí, tay trần, hắn phải hưởng thụ tư vị ngọt ngào này lâu lâu một chút.
“Đường Hạo, anh rốt cuộc muốn như thế nào? Anh muốn kết hôn, hẳn là phải đối xử tử tế với vợ con anh mới đúng! Anh còn trêu chọc tôi làm cái gì? Chẳng lẽ anh còn muốn ngồi hưởng tề nhân chi phúc, có vợ còn không buông tha tôi?” Sắc mặt Tiểu Ngưng trắng bệch nói lớn, trong hai mắt tràn ngập hận ý, nhìn chằm chằm vào hắn. Nếu như ai nói ánh mắt có thể giết người, như vậy thì lúc này trên mặt, trên người Đường Hạo đã thành máu me be bét.
*tề gia chi phúc: chỉ cảnh nhà giàu, con đàn cháu đống. Ở đây Tiểu Ngưng nói Đường Hạo đã có gia đình yên ấm đầy đủ rồi mà vẫn còn muốn lăng nhăng quan hệ với cô.
Đường Hạo giơ tay lên, nhẹ vỗ về gò má căng cứng của cô, thấp nói mớm: “Anh chẳng dám mong muốn ngồi hưởng tề nhân chi phúc đâu! Anh làm gì có cái năng lực kia, anh đây chăn mền chỉ biết yêu mến một người phụ nữ thôi!”
Tiểu Ngưng lạnh lùng tránh xa khỏi vòng tay của hắn, biểu tình trên mặt lạnh như băng so với lúc làm việc chỉ có hơn chứ không kém. “Anh nói với tôi những chuyện này làm cái gì! Tôi không nghe, anh yêu ai, muốn làm đám cưới với ai, những chuyện này với không có một đồng quan hệ!”
Hắn mỉm cười, chân thành nhìn cô: “Làm sao có thể không có quan hệ? Ngưng, anh trước kia đã nói với em anh chỉ yêu duy nhất một cô gái, có thật nhiều cử chỉ thân mật cũng chỉ có thể làm với người đó! Mà người yêu đó chính là em!”
Tiểu Ngưng trong nháy mắt giống như bị yểm bùa, bị chính câu nói ‘người yêu đó chính là em’ của hắn làm cho rung động. Nhưng, rất nhanh, cô lại khôi phục vẻ lạnh lùng như ban đầu, mỉa mai cười nói: “Đây là câu nói dối tôi nghe qua cả thế kỉ này rồi đấy! Đường Hạo, lời này của anh chỉ lừa được mấy cô bé con thôi! Thật xin lỗi, tôi không còn là một cô bé nữa rồi!”
Cô đẩy mạnh thân thể không phòng bị của hắn ra, sau đó đi về phía trước cửa phòng, định đẩy cửa ra.
Ngón tay mảnh khảnh xanh xao vừa chạm đến tay cầm của cánh cửa đã bị một bàn tay to lớn màu đồng bao trùm lên. Đường Hạo cầm lấy tay cô kéo lại, đem thân thể cô cuộn vào, làm cho sống lưng của cô tựa lên vách cửa.
Cúi đầu xuống, hắn nhìn bao quát ngũ quan từ trên xuống dưới của cô gái nhỏ bé hơn mình rất nhiều. Nhìn cái trán cao rộng của cô, cô đáng ra phải là một người thông minh nhanh nhạy chứ nhỉ? Tại sao lại có thể thiếu tưởng tượng như vậy? Hắn hai mươi chín tuổi, lần đầu tiên nói chuyện tử tế với phụ nữ mà người ta lại không tin lời hắn nói. Người ta nghi ngờ khiến hắn cảm giác ê ẩm, không chút tư vị.
“Anh buông tôi ra! Buông tôi ra!” Nghe được bên ngoài có tiếng bước chân đi đi lại lại, Tiểu Ngưng không dám lớn tiếng nói,chỉ nhỏ giọng đuổi hắn.
“Không! Anh chưa đi được! Lời muốn nói còn chưa nói, làm sao anh có thể đi được!” Đường Hạo cúi đầu xuống hôn lên trán cô.
Tiểu Ngưng cự tuyệt, loạng choạng lắc đầu, mấy sợi tóc tơ mềm mại dính lên môi mỏng của hắn: “Vị hôn thê của anh còn đang ở trong phòng lớn đợi anh,