Mẹ Độc Thân Tuổi 18

Mẹ độc thân tuổi 18


trước sau

“Đường tiên sinh! Đường phu nhân!” Đi theo sau lưng Đường Hạo cùng Dương Dương, Tiểu Ngưng nhẹ giọng ân cần chào hỏi.

Đường Lập Huân gật đầu, sau đó đưa ánh mắt nhìn khuôn mặt nhỏ bé của đứa cháu trai: “Dương Dương, đến đây với ông nào! Vài ngày không nhìn thấy cháu rồi!”

“Đã dùng cơm tối chưa?” Hàn Tú vẫn lạnh mặt. Bà đã muốn cố gắng thay đổi thái độ đối với Tiểu Ngưng, nhưng nhất thời vẫn chưa thay đổi được.

“Đã ăn rồi ạ!” Tiểu Ngưng gật đầu. Trong lúc này cảm giác bị đè nén khiến cô hô hấp hơi khó khăn.

Dương Dương trước sau cho ông nội và bà nội mỗi người một nụ hôn, rồi lập tức trở về bên người mẹ. Sau đó một tay của nó kéo lấy ba mình: “Ông nội, bà nội, hai người xem cả nhà cháu có đáng yêu không? Có phải rất là đẹp?”

Tiểu Ngưng xấu hổ, sắc mặt trắng bệch. Cô hoàn toàn thật sự không ngờ con sẽ nói ra một câu như vậy. Cô cúi đầu cũng không được, ngẩng đầu cũng không xong.

Lời nói của cháu trai chính là thánh chỉ. Hai người vợ chồng Đường thị bất giác ngẩng đầu nhìn lại. Lập tức vợ chồng hai người họ lại nhìn thoáng qua nhau. Xác thực người một nhà đứng chung một chỗ như vậy trông rất đẹp mắt, cũng thật tự nhiên.

“Dương Dương, con có phải nên đi nghỉ ngơi rồi hay không? Ngày mai không phải còn phải đến trường sao?” Thằng bé luôn muốn đi đến trường mẫu giáo, không biết thành tích bây giờ của nó ở trường như thế nào nhỉ? Không biết có được vào một trường học thật tốt không? – Tiểu Ngưng lập tức tự cười trong lòng. Với thế lực của Đường gia, con cháu làm sao mà không học trường tốt nhất cho được?

”Bà nội, bà đã chọn được áo cưới cho mẹ cháu chưa ạ? Mẹ của cháu chưa biết gì nhiều đâu nhé! Bà để mẹ cháu được chọn chiếc áo mà mẹ thích nhất, có được không ạ?” Dương Dương tranh thủ kiếm cớ tìm chuyện, muốn mẹ cùng bà nội có thể ở chung nhiều hơn.

“Không. . . . . .” Tiểu Ngưng lắc đầu theo bản năng. Nhưng tiếng nói của cô chưa kịp thốt ra thì con cô đã lên tiếng trước.

“Mẹ, nhanh lên! Ảnh ở trong máy tính của bà nội! Ba, ba cũng xem cùng đi, cho mẹ ý kiến nha!” Dương Dương một tay nắm tay ba, một tay nắm tay mẹ đi thẳng đến phòng làm việc của bà nội.

Dương Dương tuyệt đối hoàn toàn là di truyền từ Đường gia, căn bản không để cho người khác có cơ hội do dự. Cứ như vậy, ngoại trừ ông nội Đường Lập Huân bị ném bên ngoài phòng khách, ba người lớn khác đều bị nó kéo vào trong phòng làm việc.

Vừa vào cửa, ánh mắt Tiểu Ngưng không khỏi bị cây đàn dương cầm rất to trong phòng thu hút. Chiếc đàn màu trắng phản xạ ánh đèn tản mát ra thứ ánh sáng hoa mỹ, càng làm tôn lên vẻ đẹp cao quý trang nhã của nó.

Dương Dương chạy đến trước dương cầm, dùng ngón tay trượt trên những phím đàn, phát ra âm thanh liên tiếp.

“Đừng làm ồn!” Hàn Tú hô lên. Dương Dương giống như lão công của bà, căn bản không có một chút cảm giác nào về nhạc luật. Dạy nó đánh đàn lâu như thế, kết quả nó vẫn liền đều không hiểu nổi âm nào với âm nào.

Dương Dương thè lưỡi, sau đó nhảy trở lại bên người mẹ mình: “Mẹ, bà nội đánh đàn piano rất giỏi. Mẹ mau đến xem, những cúp này đều bà nội giành được !” Dương

Dương chỉ vào một mặt cửa tủ, trong đó bầy bao nhiêu loại cúp, còn có huy chương!

Tiểu Ngưng nhìn những thứ này, rốt cuộc hiểu rõ một điểm. Hóa ra là như thế!

“Bà nội Dương Dương lúc còn trẻ ở trên quốc tế còn có chút danh tiếng. Bất quá, sau khi kết hôn liền bỏ các loại giải đấu!” Đường Hạo ghé vào bên tai cô nói ra.

“A ..” Tiểu Ngưng thu hồi giật mình tầm mắt, nhẹ gật đầu.

Kỳ thật Đường Hạo còn chưa nói rõ. Mẹ hắn về sau còn phải bỏ qua tất cả các giải đấu quốc tế, hoàn toàn là bởi vì người cha ghen siêu cấp của hắn. Cha hắn căn bản không muốn để cho vợ mình xuất đầu lộ diện ở khắp mọi nơi.

Hàn Tú mở máy tính, sau đó đem một file đầy ảnh áo cưới mở ra.” Nhìn bộ váy đó rất được yêu thích! Mẹ định đặt làm nó!”

Trên màn hình to như vậy, lần lượt xuất hiện từng bộ áo cưới. Cô gái mà chẳng muốn được mặc một bộ váy cưới thật đẹp. Cho dù cực lực kháng cự hết thảy nhưng Tiểu Ngưng nhịn không được mà bị hấp dẫn bởi từng kiện áo cưới trắng nõn trước mặt. Ảo tưởng đến viêc chính mình có thể mặc những áo cưới này, nhận những lời chúc phúc từ mọi người.

“Nhìn xem, thích bộ đó không?!” Đường Hạo nói khẽ với Tiểu Ngưng.

“Mẹ, mẹ xem một chút đi! Có cái nào mẹ thích không?” Dương Dương đứng bên cạnh máy tính, ánh mắt đảo qua nhìn thoáng mấy hình ảnh.

Hàn Tú cũng dịch chuyển qua để cho Tiểu Ngưng xem. “Đến xem đi!”

“Không, không cần làm phiền. . . . . .” Những thứ này không thuộc về cô, cũng sẽ không có hôn lễ nào cả!

Cô lạnh lùng giội tắt sự nhiệt tình mà Hàn Tú cố gắng duy trì. Nụ cười trên mặt lập tức biến mất.”Vì sao không cần? Chẳng lẽ trong hôn lễ không cần mặc áo cưới sao?”

Tiểu Ngưng thất kinh lắc đầu: “Đường phu nhân, cháu không phải có ý đó!”

“Vậy chọn áo cưới đi, dù sao cũng đã muốn làm thiếu phu nhân của Đường gia, không thể keo kiệt, bằng không sẽ bị người ta chê cười!” Hàn Tú quay đầu chằm chằm vào màn hình máy tính. Bà vẫn không biết phải tiếp xúc với Lục Giai Ngưng như thế nào.

Kỳ thật, vốn là Hàn Tú nói một câu vô tâm, nhưng vào tai Tiểu Ngưng thì làm tổn thương cô vô cùng. Cô cũng biết mình không xứng với Đường Hạo, cô biết mình không có tư cách tiến vào Đường gia!

Tiểu Ngưng đưa ánh mắt chuyển tới trên mặt Đường Hạo, nói: “Em có chút mệt nhọc, muốn về sớm một chút!”

Đường Hạo nhẹ gật đầu. “Mẹ, áo cưới cũng không tệ, từ nay về sau chậm từ từ lựa là được! Hôm nay chúng con đi về trước!”

Tiểu Ngưng tiếp tục lãnh đạm đáp lại, khiến cho Hàn Tú không cách nào duy trì nhiệt tình nữa. Trong nháy mắt, mặt bà lạnh xuống. “Dương Dương, cháu đi ra ngoài trước cùng chơi với ông nội! Bà nội muốn nói chuyện riêng với ba mẹ cháu!”

“A!” Dương Dương cảm giác được bà nội tựa hồ trở nên có chút nghiêm túc. Nhưng có ba ở đây, mẹ sẽ không bị thương tổn gì đâu. Nghe lời, nó chạy ra khỏi phòng làm việc của bà nội.

Lúc này, trong phòng chỉ còn lại có ba người lớn.

Hàn Tú dùng sức kéo mạnh con dâu tương lai lại, tràn đầy nghiêm túc.





trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện