“Đường tiên sinh! Đường phu nhân!” Đi theo sau lưng Đường Hạo cùng Dương Dương, Tiểu Ngưng nhẹ giọng ân cần chào hỏi.
Đường Lập Huân gật đầu, sau đó đưa ánh mắt nhìn khuôn mặt nhỏ bé của đứa cháu trai: “Dương Dương, đến đây với ông nào! Vài ngày không nhìn thấy cháu rồi!”
“Đã dùng cơm tối chưa?” Hàn Tú vẫn lạnh mặt. Bà đã muốn cố gắng thay đổi thái độ đối với Tiểu Ngưng, nhưng nhất thời vẫn chưa thay đổi được.
“Đã ăn rồi ạ!” Tiểu Ngưng gật đầu. Trong lúc này cảm giác bị đè nén khiến cô hô hấp hơi khó khăn.
Dương Dương trước sau cho ông nội và bà nội mỗi người một nụ hôn, rồi lập tức trở về bên người mẹ. Sau đó một tay của nó kéo lấy ba mình: “Ông nội, bà nội, hai người xem cả nhà cháu có đáng yêu không? Có phải rất là đẹp?”
Tiểu Ngưng xấu hổ, sắc mặt trắng bệch. Cô hoàn toàn thật sự không ngờ con sẽ nói ra một câu như vậy. Cô cúi đầu cũng không được, ngẩng đầu cũng không xong.
Lời nói của cháu trai chính là thánh chỉ. Hai người vợ chồng Đường thị bất giác ngẩng đầu nhìn lại. Lập tức vợ chồng hai người họ lại nhìn thoáng qua nhau. Xác thực người một nhà đứng chung một chỗ như vậy trông rất đẹp mắt, cũng thật tự nhiên.
“Dương Dương, con có phải nên đi nghỉ ngơi rồi hay không? Ngày mai không phải còn phải đến trường sao?” Thằng bé luôn muốn đi đến trường mẫu giáo, không biết thành tích bây giờ của nó ở trường như thế nào nhỉ? Không biết có được vào một trường học thật tốt không? – Tiểu Ngưng lập tức tự cười trong lòng. Với thế lực của Đường gia, con cháu làm sao mà không học trường tốt nhất cho được?
”Bà nội, bà đã chọn được áo cưới cho mẹ cháu chưa ạ? Mẹ của cháu chưa biết gì nhiều đâu nhé! Bà để mẹ cháu được chọn chiếc áo mà mẹ thích nhất, có được không ạ?” Dương Dương tranh thủ kiếm cớ tìm chuyện, muốn mẹ cùng bà nội có thể ở chung nhiều hơn.
“Không. . . . . .” Tiểu Ngưng lắc đầu theo bản năng. Nhưng tiếng nói của cô chưa kịp thốt ra thì con cô đã lên tiếng trước.
“Mẹ, nhanh lên! Ảnh ở trong máy tính của bà nội! Ba, ba cũng xem cùng đi, cho mẹ ý kiến nha!” Dương Dương một tay nắm tay ba, một tay nắm tay mẹ đi thẳng đến phòng làm việc của bà nội.
Dương Dương tuyệt đối hoàn toàn là di truyền từ Đường gia, căn bản không để cho người khác có cơ hội do dự. Cứ như vậy, ngoại trừ ông nội Đường Lập Huân bị ném bên ngoài phòng khách, ba người lớn khác đều bị nó kéo vào trong phòng làm việc.
Vừa vào cửa, ánh mắt Tiểu Ngưng không khỏi bị cây đàn dương cầm rất to trong phòng thu hút. Chiếc đàn màu trắng phản xạ ánh đèn tản mát ra thứ ánh sáng hoa mỹ, càng làm tôn lên vẻ đẹp cao quý trang nhã của nó.
Dương Dương chạy đến trước dương cầm, dùng ngón tay trượt trên những phím đàn, phát ra âm thanh liên tiếp.
“Đừng làm ồn!” Hàn Tú hô lên. Dương Dương giống như lão công của bà, căn bản không có một chút cảm giác nào về nhạc luật. Dạy nó đánh đàn lâu như thế, kết quả nó vẫn liền đều không hiểu nổi âm nào với âm nào.
Dương Dương thè lưỡi, sau đó nhảy trở lại bên người mẹ mình: “Mẹ, bà nội đánh đàn piano rất giỏi. Mẹ mau đến xem, những cúp này đều bà nội giành được !” Dương