Mẹ Độc Thân Tuổi 18

Mẹ độc thân tuổi 18


trước sau

Mẹ, có lời gì sau này hãy nói!” Đường Hạo ôm lấy mẹ mình, trấn an. Ngày mai, Tiểu Ngưng sẽ lên máy bay rồi, hôm nay cần phải nghỉ ngơi thật tốt!

Hàn Tú kịch liệt giãy dụa thân thể, rời khỏi tay con mình, nói: “Con buông mẹ ra trước! Có một số việc hôm nay nhất định phải nói cho rõ ràng!”

“Chuyện gì ạ? Cũng không phải nói chuyện làm ăn, có gì mà cần nói rõ ràng!” Hắn nói ra, muốn cho lúc này hào khí thoải mái một chút ít. Hắn có thể cảm giác được mẹ đang cố gắng cùng Tiểu Ngưng có một mối quan hệ tốt.

“Chuyện trong nhà đương nhiên cũng muốn nói cho rõ ràng! Con đứng qua một bên!” Hàn Tú đẩy con ra, nhìn Tiểu Ngưng nói: “Đã gả vào đến Đường gia, như vậy quy củ cũng phải theo như Đường gia! Mong cô bỏ ngay lại hết những kiểu tính tình trẻ con như vừa rồi!”

Hàn Tú quy kết coi việc Tiểu Ngưng lãnh đạm là biểu hiện của tính khí trẻ con.

“Không, Đường phu nhân! Bác thật sự hiểu lầm, cháu biết mình không xứng với Đường Hạo. Cháu không có nghĩ qua muốn gả cho anh ấy. . . . . .” Tiểu Ngưng đứng thẳng lưng lên nói.

“Tiểu Ngưng, em không nên ăn nói lung tung!” Đường Hạo ngăn cản thấp giọng nói. Hắn chỉ muốn thả chậm tiết tấu, có thể chưa cưới được cô nhưng cô làm sao có thể ngay trước mặt mẹ hắn nói không muốn gả cho hắn?

“Không, em không có nói lung tung! Đường Hạo, em đã từng yêu mến anh, không nỡ rời khỏi anh, đã là sinh con cho anh! Nhưng những sự việc phát sinh sau này đã cắt đứt tất cả! Em đối với anh thật sự một chút cảm tình cũng đã không có!” Lúc nói chuyện, hai hàng nước mắt như mưa của cô rơi xuống. “Em đã từng muốn dựa vào anh, nhưng mỗi một lần đều bị anh hung hăng đẩy ra. Mỗi lần em cần anh nhất, anh lại luôn cho trái tim em chịu sự đau xót khôn cùng! Bây giờ em thật không có cách nào tiếp nhận nổi tình yêu này nữa.”

Cô lần lượt nói thẳng không yêu hắn. Đối với hắn, cảm giác này không phải là một loại thương tổn mà là một loại thống khổ cực đại. “Tiểu Ngưng, anh biết rõ! Anh hiểu được em nghĩ thế nào, xin em đừng nên nói nữa!” Đối với những chuyện quá khứ kia, mỗi một lần lơ đãng nhớ tới, hắn đều hận không thể giết mình.

”Không, em muốn nói! Em phải nói….” Tiểu Ngưng lắc mạnh đầu, nước mắt thanh tịnh tán lạc rơi trên quần áo, trên mặt đất. “Đường phu nhân, cháu thực không có tâm cơ giống như bác nghĩ! Cháu không có. Nếu như không phải ngoài ý muốn mà gặp được Đường Hạo, làm cho anh ấy nhận ra cháu thì cả đời này cháu cũng sẽ không tìm đến Đường Hạo, là thật sự đấy ạ? Cháu không có nghĩ qua sẽ gả vào nhà giàu có, không có nghĩ qua muốn làm thiếu phu nhân! Thật không có. . . . . .”

Tiểu Ngưng hít mũi một cái, sau đó tiếp tục nghẹn ngào nói: “Nếu cháu thật sự muốn lấy Đường Hạo thì năm đó khi mang thai nhất định đã tìm Đường Hạo, nói cho các người biết có cháu đã mang thai con cháu của Đường gia! Đó chẳng phải là một cơ hội rất tốt cho cháu, không phải sao? Dù cho. . . Dù cho, các người không để ý đến cháu, cũng sẽ cho cháu một số tiền lớn ?”

“Đó là do cô! Năm đó cô đã cầm tiền đi, không còn ý trở về tìm chúng tôi!” Hàn Tú nói ra một khả năng khác!

Lại đề cập đến chi phiếu, cô thật sự đã không muốn nói. Nói ra, sẽ chỉ làm Đường Hạo cho rằng cô yêu hắn. Hiện tại cô không muốn nhất chính là bị tình cảm trói buộc. Những điều này là do cô không muốn.

Nhìn Tiểu Ngưng không nói chuyện, Hàn Tú cho là mình đã đoán đúng.” Nguyên nhân này đúng không?”

“Mẹ, năm đó Tiểu Ngưng chăm sóc con lâu như vậy, coi như cô ấy nhận tiền cũng là điều đương nhiên, không phải sao? Đừng có tiếp tục dây dưa đến vấn đề chi phiếu này nữa! Chẳng lẽ ba mẹ cho tiền nhưng bây giờ lại hối hận sao?” Đường Hạo mất hứng nói, có một số việc hắn tình nguyện vĩnh viễn đừng có nhắc tới.

Lúc ấy, trong nhà Tiểu Ngưng khó khăn như vậy, cô ấy cầm tiền rời đi cũng là điều dễ hiều.

“Không phải mẹ hối hận, mà là, mẹ không rõ! Con vì cái gì mà lại yêu mến người phụ nữ như vậy ?” Có lẽ đã lớn tuổi, Hàn Tú càng không hiểu rõ vấn đề gì thì càng làm cho vấn đề đó phức tạp lên. Trong quan niệm của bà, năm đó Lục Giai Ngưng là vì tiền mà bán đứng thân thể thiếu nữ của chính mình. Về sau cô ta cầm tiền đi càng chứng minh rõ điểm này.

Mà trong hoàn cảnh Đường Hạo sắp kết hôn, cô ta đã biết rõ điều đó mà

còn một mực cùng nó ở chung một chỗ. Càng chứng minh rằng cô ta căn bản chính là một cô gái không biết xấu hổ. Nhưng bây giờ cô ta lại bày ra một bộ dạng đáng thương, điều này khiến bà chỉ cảm thấy cô gái này thật dối trá, và điều này làm bà cực kỳ không thích. Cho nên từ tận đáy lòng, bà xem thường cô ta.

Lại là loại ánh mắt khinh miệt đến từ trưởng bối, Tiểu Ngưng khổ sở bị bà ta nhìn chằm chằm, không có chỗ nào trốn được. Không! Cô thật sự muốn giải thích, không muốn trên lưng đeo cái tội danh này đầy vũ nhục này. Không phải muốn thay đổi quan hệ giữa bản thân và Đường Hạo, chỉ là muốn nói rõ hết thảy những gì xảy ra vào ngày đó.

“Ngưng, chúng ta đi! Chuyện quá khứ để yên trong quá khứ là được rồi!” Đường Hạo lôi kéo người phụ nữ mặt mũi tràn đầy lệ. Ngày mai cô phải lên máy bay, hôm nay sao không thể khóc lóc hay buồn bã được!

Tiểu Ngưng đẩy cánh tay Đường Hạo ra, ánh mắt lạnh lùng mông lung nhìn Hàn Tú một lúc, rồi lại nhìn Đường Hạo một lúc. Lau nước mắt, cô hỏi ra điều trong lòng mình vẫn còn một mực nghi vấn:”Đường Hạo, anh không biết Harry sao ?”

Đường Hạo trước tiên là chau lông mày hỏi: “Harry? Harry là ai?” Cô hỏi cái tên này làm cái gì? Vì sao đột nhiên hỏi vậy?”

Tiểu Ngưng trong lòng hụt hẫng, hắn lại một chút ấn tượng đều không có? Cho dù hắn không thích nó, cũng có thể đối với nó có một chút ấn tượng Nàng nhìn qua phía trước cửa sổ đi vài bước, nhìn về phía cửa sổ nói. “Harry, một con chó dẫn đường, bây giờ anh mới biết sao?”

Chó dẫn đường ư? Đường Hạo cùng mẹ mình trao đổi ánh mắt. Bọn họ càng nghe càng hồ đồ.

Hàn Tú lại muốn nói cái gì đó nhưng, Đường Hạo biết mẹ đang nghĩ gì nên nhanh chóng thử hỏi trước: “Chó dẫn đường ư? Em dùng tiền trên chi phiếu để tìm mua chó cho anh sao?”.

Tiểu Ngưng ủy khuất rơi nước mắt: “Đúng vậy, lúc ấy thời gian quá gấp rồi, em không kịp chờ để xin cho anh, cho nên phải mua! Về sau, Đường tiên sinh đến và bảo em rời đi, lúc ấy em thật không biết làm sao bây giờ rồi? Em chỉ biết rõ vĩnh viễn sẽ không được nhìn thấy anh, không thể chăm sóc cho anh. Đường Hạo,….. lúc đó ….em…..thật sự không nỡ rời khỏi anh. Nhưng Đường tiên sinh muốn em rời đi, em thật sự tìm không được lý do gì để ở lại. Cho nên em liền nghĩ đến việc mua một con chó nhỏ dẫn đường cho anh. Em muốn nó sẽ có thể thay mình làm bạn với anh, chăm sóc anh! Lúc ấy, sau khi em làm thủ tục mua nó xong, trong tay không còn đủ cả tiền để đi xe về. Mất gần năm giờ mới về đến cổng biệt thự, trên đường đi ngay cả một ngụm nước cũng đều không uống.”

Hồi tưởng lại hết thảy ngày đó, nước mắt ủy khuất trên mặt Tiểu Ngưng lại càng nhiều.”Em lúc ấy cũng không muốn cầm chi phiếu ! Em không có ham tiền. Nhưng khi đó em không có tiền, em chỉ có thể cầm chi phiếu trả thôi!”

Nghe xong Tiểu Ngưng nói, trong lòng Đường Hạo thật hối hận vô cùng. Hắn tin tưởng cô, cho dù hắn chưa từng nhìn thấy có con chó nào trong biệt thự nhưng hắn cũng vẫn tin lời cô nói đều là thật sự. “Ngày đó, em mang con chó đó trở về, không có vào nhà sao?” Đường Hạo nhẹ nhàng hỏi.

”Lúc ấy Tiền Lỵ Nhi đi tới, cô ấy nói anh không muốn em đi vào ……”

Đường Hạo từ từ đến bên cô. Hắn từ phía sau lưng nắm chặt lấy hai vai của cô, cắt đứt lời cô nói:”Cho nên, em lúc ấy đem con chó đó giao cho Tiền Lỵ Nhi rồi rời đi, có phải thế không?”

“Đúng vậy, cô ta nói Harry rất đáng yêu, còn nói sẽ giao nó cho anh! Em không đi vào cửa chính! Là người hầu đem hành lý giao cho em…..để cho em rời đi. . . . . .” Tiểu Ngưng lau nước mắt rất nhanh xong, xoay người đối mặt với Hàn Tú. “Đường phu nhân, cháu sở dĩ nói những chuyện này ra chỉ là không muốn bác hiểu lầm càng sâu thêm đối với cháu, dù sao cháu cũng là mẹ của Dương Dương. Bất quá, cháu cũng không có muốn thay đổi cái gì. Thực xin lỗi, đã quấy rầy bác! Cháu muốn đi về!”

Nói xong, hai mắt Tiểu Ngưng đỏ bừng, chạy tới cửa phòng.

“Không, Tiểu Ngưng! Đừng chạy!” Đường Hạo nhanh chóng đuổi theo, kéo lại cánh tay Tiểu Ngưng:”Ngưng, thực xin lỗi! Anh đã một mực hiểu lầm em trong ngần ấy năm!”

Tiểu Ngưng lắc đầu.

“Lục tiểu thư! Thực xin lỗi!” Chậm chạp không nói gì, Hàn Tú mới xoay người lại, đau lòng xin lỗi.




trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện