Nói nhỏ xong, hắn cẩn thận lau bức ảnh người con gái đang cười rạng rỡ. Sinh mệnh của cô tại sao lại ngắn ngủi đến thế? Ông trời vì sao lại đem cô đi sớm như vậy? Đều là tại hắn. Đều là do hắn đã ép cô phải ra đi. Đến ngay cả ông trời cũng giúp đem cô đi xa khỏi hắn. Trái tim Đường Hạo lại đau nhức. Loại đau đớn này còn nặng hơn lúc trước. Càng lúc càng đau, không hề có có dấu hiệu giảm bớt.
“Tiểu Ngưng, mỗi ngày anh đều đến gặp em! Em sẽ không cảm thấy cô độc đâu! Dương Dương đã vào tiểu học rồi, anh chưa có nói qua cho em nhỉ? Nó cũng muốn đến gặp em lắm nhưng là anh không muốn để cho nó đến. Thằng nhóc sẽ quấy rầy thời gian chúng ta ở bên nhau….”
Đường Hạo hít sâu một hơi, có phần xấu hổ, đưa tay đẩy gọng kính trên sống mũi. Nhưng, dù hắn che dấu như thế nào, thì nước mắt vẫn cứ chảy đều xuống hai bên gò má.
“Ngưng, vì sao trước kia anh lại chưa từng nhận ra! Em chỉ dựa vào mỗi mình anh, ngoài anh ra cũng không còn ai khác thân thiết để có thể dựa vào!”
Trong tang lễ ngày đó, ngoại trừ Lương Bân cùng một người đồng nghiệp trước kia của Tiểu Ngưng, cô cũng không có bạn bè hay người thân nào cả.
Hắn chính là người thân duy nhất để cô dựa vào. Thật ngu ngốc! Trước kia hắn vì sao mà cứ hoài nghi cô? Cô luôn sống trong cảnh khó khăn khổ sở mà không có ai để nương tựa, còn hắn thì lại vứt cô sang một bên. Hắn tại sao lại chưa từng nghĩ đến cô không hề có người thân nào cả? Khi cô chịu bao nhiêu uất ức cũng không có người ở bên chia sẻ cùng. Hắn đã từng thấy vài lần, mẹ, dì, cả Phỉ Na nữa đều chạy về nhà mẹ đẻ để khóc mỗi khi gặp chuyện không hay, hoặc là phải chịu ủy khuất, sẽ có người lên tiếng đòi lại công bằng cho họ. Nhưng, Tiểu Ngưng của hắn chỉ là một cô gái đáng thương để mặc cho người ta khi dễ, ngay cả người vì cô mà nói công đạo cũng không có.
Đường Hạo càng nghĩ lại càng muốn cầm dao đâm chết bản thân mình. Hắn làm sao mà có thể để cho Tiền Lỵ Nhi khi dễ cô? Tại sao hắn lại như vậy? Khó trách cô một mực muốn thoát ra ngoài, muốn rời khỏi hắn. Bị chính người thân cận nhất của mình tổn thương nhất định là càng thêm thống khổ. Hơn nữa, cô đối với hắn tình cảm cũng đã nguội lạnh.
Một trận gió nhẹ nhàng thổi khô những giọt nước mắt trên khuôn mặt hắn. Đường Hạo sờ lên mặt mình, nói: “Ngưng, có phải em không muốn anh khóc? Anh khóc rất khó coi phải không? Có phải là em giúp anh lau khô gò má?”
Tưởng tượng thấy Tiểu Ngưng khẽ vuốt gương mặt mình, trái tim của Đường Hạo nhịn không được mà muốn vỡ ra.
“Ngưng, mỗi ngày anh đều nói chuyện huyên thuyên với em, có phải em thấy anh rất phiền? Vậy, anh hát cho em nghe nhé, được không? Trước đây đều là em hát cho anh nghe, hiện tại anh đã có thể hát cho em nghe được rồi…..”Đường Hạo điều chỉnh lại tư thế ngồi, bắt đầu chậm rãi ngâm nga.
Đường Hạo tựa trên tấm bia đá, từng lần một ngâm nga ca khúc. Hồi tưởng thời gian hai người từng cùng một chỗ ngồi trên mặt đất. Chìm đắm trong suy nghĩ, khóe miệng của hắn lộ ra nụ cười nhàn nhạt.
——————–
Âm thanh ôn nhu vang vọng tại mặt cỏ lục sắc đang yên tĩnh.
“Ai da, làm sao em đối với người ta lại động tay đông chân như thế? Không cần phải nháo loạn! Cái gì tôi cũng không nhìn được !”Đường Hạo vô tội buông tay.”Tôi chỉ là tìm nước uống, không cẩn thận đụng phải em thôi!”
Cô gái cầm bình nước đưa tới trong tay của hắn, nhíu cái mũi: “Cho anh nước này! Lần sau khi anh muốn uống nước thì nói cho em biết, em trực tiếp đưa cho anh là được rồi!”
Chàng trai vặn mở nắp bình, cho nước vào miệng uống, sau đó nói với cô gái đứng cách đó không xa: “Có phải em