Edit: Meimoko
______
Đường Hạo đĩnh đạc nằm ở trên giường, vô luận Bạch Phương Úc có lôi kéo như thế nào cũng không chịu nhúc nhích. Chết tiệt, hắn thật sự rất muốn biết cô đang cố gắng che dấu điều gì.
“ Phương Úc, em làm sao vậy? Hãy mở cửa cho anh vào trước đã!” Tiếng Chu Thích lo lắng từ ngoài cửa truyền vào, tiếp đó là những tiếng đập cửa liên tiếp.
“Haizza….” Cuối cùng Bạch Phương Úc cũng chỉ còn các bất lực, thỏa hiệp nhìn Đường Hạo, nhặt nhanh quần áo trên mặt sàn mặc vào, nói lớn với người ngoài cửa: “Chu Thích, anh trở về phòng mình trước đi! Lát nữa em sẽ sang phòng anh nói….”
Đoán được câu tiếp theo cô muốn nói gì, Đường Hạo lên tiếng chặt đứt câu của cô: “ Bạch Phương Úc, em dám vào phòng người đàn ông khác à?”
Bạch Phương Úc ngừng ngay việc mặc quần áo, lấy tay bịt chặt miệng của hắn lại: “ Đừng có lên tiếng! Bên ngoài sẽ nghe được!”
“Nghe ….được…. thì sao?” Bị cô bịt chặt miệng nhưng Đường Hạo vẫn cố nói được một câu rõ ràng.
“Please, anh đừng nói gì nữa!” Bạch Phương Úc gấp đến độ muốn khóc lên rồi.
“Phương Úc, trong phòng của em có người sao? Anh nghe như thế em đang nói chuyện với ai đó!” Tiếng Chu Thích lại từ ngoài cửa vọng vào.
“Không…” Cô vừa định nói to ‘Không có’ thì phải nuốt lại ngay khi nhìn thấy ánh mắt nghiêm nghị sắc lạnh của Đường Hạo, “ Anh chờ một chút đi!” Cô lại dùng ánh mắt tràn ngập cầu khẩn đối với hắn, sau đó nhanh chóng mặc quần áo đi ra phía cửa.
Đường Hạo thờ ơ mặc lại chiếc quần, nửa thân trên vẫn trần trụi, nằm yên trên giường. Kỳ thật, đồng nghiệp đến tìm cô là một chuyện quá ư là bình thường, nhưng thái độ khẩn trường vội vội vàng vàng của cô khiến cho hắn nảy sinh nhiều nghi vấn.
Người kia là ai vậy? Tại sao cô ấy lại cuống cuồng lên như thế?
“Có chuyện gì sao?” Bạch Phương Úc giữ lấy một cánh cửa, cả người đứng chắn ngang lối vào. Hành động của cô thể hiện rõ không muốn cho người ngoài cửa bước vào phòng.
“Ừ! Có một kế hoạch anh đã điều chỉnh lại, cần phải trao đổi với em! Chúng ta vào trong nói chuyện đi!” Hành động khẩn trương của Bạch Phương Úc khiến Chu Thích khó hiểu, nghi ngờ cô đang giấu giếm điều gì đó trong phòng.
Hắn ta nghiêm mặt lại, lạnh lùng đẩy thân người của Bạch Phương Úc ra, trực tiếp xông thẳng vào phòng.
“Đừng! Đừng có đi vào!” Bạch Phương Úc giữ lấy cổ tay áo của hắn, nhảy người lên, muốn ngăn Chu Thích bước vào phòng.
Chu Thích lại càng đẩy mạnh cô hơn, hùng hổ xông vào thẳng trong phòng.
Đường Hạo nằm trên giường, mặt không chút biểu cảm nhìn người đàn ông vừa xông vào phòng, sau đó lại nhìn thấy vẻ mặt kích động của người phụ nữ đứng sau lưng hắn. Đáng chết! Nhìn vẻ kích động kia của cô cũng biết, cô và người đàn ông này có quan hệ không bình thường.
Nhận thức được điều này xong khiến Đường Hạo hắn không cảm thấy trong lòng cực kỳ không thoải mái.
Vừa mới bước vào, Chu Thích đã nhìn thấy Đường Hạo nằm trên giường rõ ràng vừa mới trải qua một cuộc mây mưa khoái hoạt của tình ái, lập tức điên cuồng, xông lên giường: “ Cút đi! Bạch Phương Úc là phụ nữ của tao! Là của tao!”
Vừa thét lên giận dữ, một tay Chu Thích giữ lấy vai Đường Hạo, một tay nằm thành quyền vung thẳng đến mặt hắn ta.
Đường Hạo quay đầu, linh hoạt tránh né, mà hắn đương nhiên không cho đối phương có cơ hội tập kích lần nữa. Chân dài duỗi ra, đạp thẳng cho Chu Thích một cước. Nhanh như chớp, Chu Thích bị đá văng vào tường.
Bịch. Chu Thích rơi xuống trên mặt sàn.
Khó trách Chu Thích bại trận nhanh như vậy, Đường Hạo từ nhỏ đã tập nhu đạo*, đài quyền đạo*. Hắn đã tham gia biết bao nhiêu giải đấu trong các cấp câu lạc bộ, và thành tích đạt được luôn là quán quân.
Nhu đạo: Judo.
Đài quyền đạo: Teakwondo.
Đối đầu với một đối thủ mạnh như vậy, Chu Thích đương nhiên chẳng khác nào một bao cát.
Bạch Phương Úc đứng ở một bên, sợ hãi kinh hồn nói lớn: “ Đường Hạo! Đừng có đánh anh ấy!”
Bạch Phương Úc tràn ngập áy náy nhìn Chu Thích, nâng hắn ta dậy, quay lại nhìn Đường Hạo nói: “Đừng có đánh anh ấy…”
Đường Hạo híp mắt lại nhìn cô, trong lòng càng nổi lên ghen tuông sâu đậm đối với người đàn ông đang được cô bảo