Edit : Meimoko
______
Không, hắn không thể cứ như vậy mà để cô rời xa khỏi mình!
Chu Thích tiến đến, giữ chặt lấy Bạch Phương Úc, vẻ mặt phẫn nộ nói: “Bạch Phương Úc, em là bạn gái của anh, nếu có đánh nhau thì em cũng nên ủng hộ anh mới đúng! Bạch Phương Úc, anh biết em bây giờ chỉ là mê hoặc nhất thời, cho nên anh tha thứ cho em. Nhưng hiện tại, em mau đuổi ngay người đàn ông này đi cho anh! Từ nay về sau không được phép qua lại với hắn nữa! Tuyệt đối không thể được!”
Nhìn người đàn ông đối với mình hô to gọi nhỏ, không những thế lời nói lại vô cùng phách đạo, Bạch Phương Úc có cảm giác không giải thích được: “Chu Thích, anh là gì của tôi?”
“Tôi là gì của em ư? Em đang hỏi tôi là gì của em sao? Tôi là Chu Thích, là bạn trai của em, là người ở chung với em trong suốt mấy năm ….!” Chu Thích bởi vì lời nói của Bạch Phương Úc mà tức giận đến mức hai mắt đỏ ngầu, điên cuồng muốn chứng minh thân phận của mình.
“Im miệng, cho dù trước kia chúng ta có là người yêu của nhau nhưng tôi cũng đã sớm nói với anh rồi, chúng ta không thích hợp, chia tay! Hiện tại, anh chỉ là một đồng nghiệp bình thường của tôi không hơn không kém!” Bạch Phương Úc không thích nghe hắn cường điệu mối quan hệ của bọn họ lên như thế. Cô không muốn nghe thấy chuyện bản thân ngoài Đường Hạo ra còn phát sinh quan hệ với người đàn ông khác, Hết thảy, cô không tiếp nhận nổi.
“Chu Thích, anh đi về đi! Chuyện công việc, ngày mai chúng ta đến công ty nói bàn tiếp!”
“Không! Không! Phương Úc, anh thật sự rất yêu em! Anh thật sự không thể không có em được! Em hãy tin anh, người yêu em nhất chính là anh, anh yêu em hơn hắn ta rất nhiều. Trên đời này người đối với em chân tình chân ái nhất chính là anh! Hãy tin anh!”
“Không…!” Bạch Phương Úc lui về phía sau vài bước, gần sát ngực Đường Hạo. Đối diện với Chu Thích đau khổ dây dưa, cô hoàn toàn không có một chút rung động, chỉ thấy phản cảm, còn thêm phần buồn chán.
Chu Thích vươn tay kéo Bạch Phương Úc trở lại, nhìn chằm chằm vào cô: “Phương Úc, em bất quá mời chỉ quen hắn được có vài ngày, chẳng lẽ em thật sự vì người này mà ruồng bỏ anh sao? Em có biết hắn là hạng người nào không? Phương Úc, em đi theo hắn chắc chắn sau này sẽ phải hổi hận, Đường Hạo nổi tiếng là một kẻ phong lưu vô tình….”
Đối với lời nói của người đàn ông trước mặt, Đường Hạo một chút cũng không thèm để ý, giống như đang nói về người khác chứ không phải là mình. Bất quá, hắn càng lúc càng muốn xem phản ứng của Bạch Phương Úc như thế nào, hắn ta yêu mến cô như vậy mà cô lại thừa nhận chỉ yêu có mình hắn, nhất là đối với một tên gắt gao muốn dây dưa trước mặt, cô thừa nhận thích hắn đã là một sự thỏa mãn vô cùng cho lòng tự trong nam nhân trong hắn.
Đối với việc Chu Thích một mực nói Đường Hạo không tốt, lửa giận trong mắt Bạch Phương Úc càng lúc càng tăng lên, cuối cùng thì hất mạnh tay của Chu Thích ra. Xoay người, hai tay vòng lên ôm lấy Đường Hạo, cô còn cúi đầu tựa vào lồng ngực của hắn, vẻ mặt làm việc nghĩa thì không được chùn bước, nói: “Chu Thích, anh đừng có nói nữa, tôi tuyệt đối không nghe đâu!”
Cô quay đầu lại, cười nhạt nhìn Đường Hạo, cũng chính là để nói cho người đàn ông hiên ngang khí phách này biết: “ Bất kể là như thế nào thì Đường Hạo, anh ấy vẫn là người đàn ông tôi yêu mến nhất. Dù cho sau này anh ấy có đối xử không tốt với tôi, hay cứ coi như anh ấy vứt bỏ tôi, tôi cũng chỉ yêu duy nhất một mình anh ấy, không oán không hối!”
Nói xong, Bạch Phương Úc nhón mũi chân lên, cặp môi đỏ run nhà nhẹ dán lên môi Đường Hạo. Tay hắn đặt ở thắt lưng của cô lại càng thêm siết chặt, giống như muốn tán thưởng cô, khiến cô có một nụ hôn sâu sắc.
Trong mắt hai người bọn họ phảng phất chỉ có hình bóng của đối phương, căn bản không tồn tại thêm bất