Edit: Meimoko
_________
Nhị Nhị thích thú khuấy động những phím đàn đen trắng đan xen, ngón tay thon dài duyên dáng truyền ra những giai điệu uyển chuyển giống như ngọc trai tuôn ra từ trong hộp châu báu.
Hàn Tú vừa nghe cô bé diễn tấu, vừa ở một bên vỗ tay, liên tiếp gật đầu khẳng định cho đến khi nhạc khúc kết thúc.”Còn không phải sao? Đã hơn một năm không thấy, trình độ đánh đàn của Nhị Nhị đã tăng lên rất nhiều!”
Lúc trước Nhị Nhị có ở đây vài ngày, cho nên bà biết rõ đứa bé này rất có thiên phú chơi đàn. Cũng bởi vì điều này mà bà mới yêu thích cô bé gái xinh đẹp trước mắt.
“Cảm ơn bà, Đường nãi nãi!” Nhị Nhị lễ phép gật đầu, sau đó từ mặt ghế bên piano đứng lên. Bởi vì từ nhỏ tựu tiếp xúc piano, cho nên cô bé biết chiếc đàn piano này có giá trị không phải nhỏ, cho dù chỉ là cái ghế ngồi bên cũng có vẻ rất đắt tiền rồi. Cho nên, cô bé rất cẩn thận, Đường nãi nãi đã cho thử đàn, không thể làm gì khiến nó bị hỏng được!
Nói như vậy chính là, cô bé không muốn gây họa.
Hàn Tú nhìn cô bé muốn đi, liền lập tức ngăn cản, nói: “Hôm nay thời gian gọi điện cho ba của cháu vẫn chưa đến mà, muốn đi đâu chơi sao?” Nhị Nhị cùng Dương Dương hai ngày nay sáng tối đều gần nhau đến mức thân mật thái quá, Hàn Tú là bà của Dương Dương, đương nhiên muốn đem hai đứa trẻ chơi tách riêng ra.Trưởng thành sớm, yêu sớm, những tin tức này trên TV đăng suốt ngày, tùy lúc mà tăng nhiều, khiến người làm bà như Hàn Tú đương nhiên là lo lắng.
Bọn trẻ bây giờ đều trưởng thành sớm, bà nhận ra lo lắng của mình cũng không có dư thừa.
Nhị Nhị nhìn chiếc đàn piano màu trắng tinh khiết, nhíu cái mũi nói: “Đường nãi nãi, cây đàn piano này rất quý, cháu sợ sẽ làm hư nó!”
Nghe được lời nói của cô bé, HànTú muốn cười lăn ra, nguyên lai đứa bé này còn có tính rất cẩn thận, chứ không phải là một con bé hoang dại không người dạy. Bà từ trên ghế sa lon đơn đứng dậy, đi về phía thân thể nhỏ nhắn kia, sau đó kéo lấy bàn tay nhỏ bé. Nói:”Ngón tay xinh đẹp mảnh khảnh thế này, làm sao có thể làm hư được những phím đàn? Yên tâm chơi đi, Đường nãi nãi thích nghe cháu đánh đàn lắm!”
Nhị Nhị nhíu cái mũi lại, sau đó dựa sát vào người Hàn Tú:”Đường nãi nãi, người ta muốn nghỉ ngơi một lúc thôi mà, mỗi ngày đều cứ phải đánh đàn lại đánh đàn, thật sự rất chán!” Vốn tưởng rằng đến nơi này có thể được nghỉ hè, Nhị Nhị thật không ngờ vẫn còn phải làm bạn với đàn piano.
“Nhị Nhị, muốn thành công thì phải kiên trì, nếu không tài năng thiên phú của cháu sẽ bị mai một dần!”
“Đường nãi nãi. . . . . .” Nhị Nhị lại nhăn cái mũi, chu môi, trong hai mắt có rất nhiều ý không chịu hiện lên, sau đó cầu cứu đến Đường gia gia.
“Làm sao vậy, Nhị Nhị? Miệng cháu sao lại cong lên như thế này?” Đường Lập Huân vuốt xuôi xuống cái mũi nhỏ của Nhị Nhị, càng cùng cô bé này ở chung, càng khiến cho ông cảm thấy nó có gì đó rất giống vợ mình.
Có lẽ là bởi vì cô bé cũng thích đánh đàn, có chút khí chất giồng nhau.
Nhị Nhị nhìn Đường nãi nãi, sau đó nói nhỏ với Đường gia gia: “Đường gia gia, cháu đi chơi một chút cũng không được sao? Cứ liên tục đánh đàn thật sự có chút mệt mỏi mà!”
“Đương nhiên không được! Chuyện cần thiết đương nhiên là phải làm liên tục, đâu có thể xao lãng để chơi đùa!Một hồi chơi một hồi đánh đan, với người luyện đàn thì đó là điều tối kỵ, nếu như vậy thì làm sao có thể chơi đàn tốt được!” Hàn Tú không để cho chồng có cơ hội nói chuyện, trực tiếp nói với cô bé.
“Bà nội, để cho Nhị Nhị cùng cháu chơi một lúc không được sao? Người ta lặn lội từ Mỹ về đây chính là muốn được chơi với cháu. Kết quả lại bị bà cả ngày nhốt trong phòng luyện đàn! Vậy thà rằng để bạn ấy về lại Mỹ