Edit: Meimoko
______
Tiểu Ngưng ôm chặt lấy con, không thể bỏ được, đem mặt vùi vào trong thân thể nhỏ nhắn của cô bé, nước mắt không ngừng rơi xuống.
“Tiểu Ngưng, xin em an tâm! Chị nhất định sẽ yêu thương Nhị Nhị như con ruột của mình, không để cô bé thiệt thòi đâu!” Mang theo một đống thứ đi vào nhà trọ của Lục Giai Ngưng, Chung Diệp cùng Lương Bân nhìn Lục Giai Ngưng đang ôm chặt Nhị Nhị trong ngực.
Tiểu Ngưng chỉ chăm chăm nhìn vào khuôn mặt của con gái, yên lặng rơi nước mắt.
Chung Diệp liếc nhìn chồng, rồi nhìn sang bà Lục: “Có lẽ mọi người không biết, lúc trước tôi đã đi kiểm tra, cả đời này tôi cũng không thể nào có con được! Nhưng…nhưng..tôi thật sự thích trẻ con, rất thích….” Nói ra nỗi đau trong lòng, Chung Diệp khóc nức nở, nước mắt như vỡ đê trào ra bên ngoài: “ Vì vậy, tôi đã trở thành một bác sĩ nhi khoa. Hàng ngày thường thường nhìn thấy những thiên sứ nhỏ bé đáng yêu được sinh ra, nhưng lại không có một người nào….không có một ai… là con của tôi…. là đứa trẻ của tôi….” Lúc nói đến đoạn sau, Chung Diệp nghẹn ngào nức nở nói không nên lời.
Bà Lục đứng ở một bên vuốt nước mắt. Hiện tại, bà đã không còn sức khỏe, hàng ngày chỉ có thể giúp con gái trông hai đứa trẻ. Hoàn cảnh của mẹ con bàn bây giờ đã túng quẫn, thật sự không thể nào nuôi nôi rmootj lúc hai đứa bé.“Bác sĩ Chung, tôi biết rõ cô là người tốt! Đứa trẻ đi theo cô, chúng tôi thật sự yên tâm…..thật sự yên tâm….”
Lương Bân đứng ở bên cạnh, ôm chặt lấy vợ mình giống như ôm đứa trẻ, nói: “Lục tiểu thư, xin cô hãy tin tưởng vào nhân cách của vợ chồng chúng tôi! Chúng tôi nhất định sẽ yêu thương chăm sóc cho Nhị Nhị. Đương nhiên, chúng tôi cũng không phải không cho cô gặp cô bé, chỉ cần cô muốn thì lúc nào cũng có thể gặp con được. Hơn nữa, thân thể Nhị Nhị không được tốt, đi theo chúng tôi sẽ rất thuận tiện cho việc chăm sóc cô bé!”
Lục Giai Ngưng giống như đang nói lời tạm biệt với con mình, ngước gò má đã ướt nhẹp nước mắt lên, nhìn vợ chồng hảo tâm trước mặt nói: “Anh Lương, chị Chung, những điều anh chị vừa nói em đều hiểu hết! Em đồng ý giao con của em cho anh chị nuôi….”
Lục Giai Ngưng sửa sang lại chăn nhỏ đắp trên người Nhị Nhị rồi đưa đến trong ngực của Chung Diệp, sau đó giữ lấy áo của Chung Diệp muốn quỳ xuống: “ Cảm ơn anh chị đã đồng ý nhận nuôi Nhị Nhị! Em thật đúng là một người mẹ vô dụng…..không biết báo đáp anh chị như thế nào…”
“Đừng, Tiểu Ngưng! Đừng làm như thế, tuyệt đối không thể được!” Lương Bân cùng vợ nhanh chóng đỡ Tiểu Ngưng đứng lên, dìu cô về phía giường, “Tiểu Ngưng, bọn chị thật sự rất yêu mến Nhị Nhị! Cô bé giống như một thiên thần nhỏ. Em có thể đem bảo bối xinh đẹp này cho chị, chị thật lòng muốn cảm ơn em!” Chung Diệp ôm đứa trẻ, mặt tràn đầy vui sướng.
Lương Bân đứng ở bên cạnh cũng gật đầu nói: “ Thật sự vợ chồng chúng tôi rất cảm ơn em!”
Nói xong, Lương Bân lấy từ trong ví ra một xấp tiền mặt, đặt ở trên mặt giường lớn: “Đây là một chút tiền, là vợ chồng tôi cho Dương Dương tiền sữa bột!”
“Không! Anh Lương, chị Chung! Số tiền này em không thể nhận được! Anh chị đã giúp em quá nhiều việc rồi, việc này không thể….” Lục Giai Ngưng lập tức cầm lấy tiền lên, đưa lại trên tay Lương Bân.
“Đừng từ chối! Đây là tâm ý của chúng tôi! Dương Dương bây giờ cũng là lúc cần nhiều tiền để nuôi dưỡng nhất. Những ngày sau này, nhất định sẽ cần dùng đến!”
“Nếu như em không an lòng, sau này điều kiện tốt lên thì đem số tiền này trả lại cho anh chị! Anh chị lúc đó sẽ nhận lại!”
Lục Giai Ngưng xác thực bây giờ đang rất cần tiền, gật đầu mạnh mẽ, không ngừng nói “Cám ơn! Cám ơn hai người, từ nay về sau em nhất định sẽ nghĩ cách trả lại số tiền này cho anh chị! Xin cảm