Edit: Meimoko
______-
Lương Bân đau lòng, không muốn nói tiếp: “Nếu như Nhị Nhị là con trai, không phải con gái, thì cho dù có nói gì đi chăng nữa tôi cũng không trả nó lại cho anh đâu!”
Nuôi dưỡng Nhị Nhị suốt tám năm, nghe Nhị Nhị gọi tiếng ‘ba’ suốt tám năm, theo từng bước chân chập chững đầu tiên đến những bước nhảy trên sân khấu của cô bé, mỗi ngày đều không quản nắng mưa đưa Nhị Nhị đến những lớp học đàn để mong cô bé được tham gia những giải đấu lớn, đạt được thành công, theo tử những tiếng gọi ba đầu tiên của cô bé đến khi cô bé biết nhận thức, biết đưa những món ăn ngon đến miệng của người làm ba như anh….. Tám năm này, từng chuyện cũ cứ hiện lên trong đầu Lương Bân khiến cho anh đường đường là một người đàn ông trưởng thành không nhịn được mà rơi nước mắt.
Từ nay, một đứa trẻ đáng yêu như vậy không còn là con gái của anh nữa, phải nói lời tạm biệt với người cha này!
Nhìn Lương Bân như vậy, Đường Hạo ngoài cảm kích thì thật sự không biết nên nói gì. Giờ phút này, hắn mới biết Lương Bân là một người tốt như thế nào, chẳng trách Tiểu Ngưng vẫn luôn tôn trọng và bảo vệ cho anh ta.
“ Anh Lương, từ nay về sau xinh cho phép tôi được gọi anh như vậy! Cảm ơn anh, cám ơn!” Hắn đã nhận định người trước mắt giống như anh cả của hắn, “ Mặc kệ sau này có như thế nào, Nhị Nhị cũng đều là con gái của anh, gọi anh bằng ‘ba’!”
“Cám ơn! Cám ơn!” Lương Bân lau nước mắt trên mặt: “ Dẫn tôi đi gặp Nhị Nhị được không? Thuận tiện nói cho con bé nghe tất cả mọi chuyện, để cho nó có thể tiếp nhận, tôi cũng an tâm trở về Mỹ!”
Đang lúc Lương Bân đứng người lên, Đường Hạo đột nhiên hỏi: “ Anh Lương, tôi muốn hỏi một câu, anh có biết lúc Tiểu Ngưng khó khăn như vậy vì sao cô ấy lại không đến tìm tôi không? Cô ấy vì sao không đến gặp tôi?”
Nếu hắn biết rõ cô đã sinh con cho hắn, nếu hắn biết cô vì nuôi con mà gặp không ít chuyện, hắn nhất định sẽ không mặc kệ mẹ con cô. Cho dù cha mẹ có phản đối giống như lúc trước, hắn cũng nhất định sẽ lấy cô!
Lương Bân nhíu mày, cố gắng hồi tưởng lại chuyện cũ, sau nửa phút thì lên tiếng trả lời: “Tôi nhớ có lần Chung Diệp tửng nói, Tiểu Ngưng thật muốn đi tìm cậu, còn những chuyện khác thì tôi hoàn toàn không biết! Có lẽ đã quên rồi!” Nói xong, Lương Bân lắc nhẹ đầu.
Đường Hạo đột nhiên cảm thấy nội tâm của mình bị níu chặt lại, mày kiếm chăm chú nhăn lại với nhau, gương mặt anh tuấn tràn đầy thống khổ sâu sắc: “ Tiểu Ngưng có đi tìm tôi sao?”
Lương Bân gật đầu: “Tôi nhớ vợ tôi từng nói qua, Tiểu Ngưng có đi tìm cậu!”
“Đáng chết! Vì sao cái gì tôi cũng không biết? Tôi cái gì cũng không biết! Nếu như tôi biết mọi chuyện sớm hơn một chút thì đã không thành tình cảnh như bây giờ….”Đường Hạo nặng nề đánh mạnh vào lồng ngực của mình, vô cùng đau đớn gào thét.
“Có lẽ đây chính là vận mệnh! Cậu không thể làm trái được với ý ông trời…” Lục Giai Ngưng đã qua đời, có một số việc có biết cũng không là gì được nữa…..
*****************
Rầm…..
Nhị Nhị nhìn những viên ngọc trai màu trắng tán loạn rơi trên mặt đất, lập tức đôi mắt to xinh đẹp đấy nước mắt, cặp môi đỏ mọng cũng đồng thời phát ra những âm thanh nức nở nghẹn ngào: “ Ô ô……A….”
Tiếng khóc thật to thu hút sự chú ý của vợ chồng Đường thị và Dương Dương. Bọn họ trước sau cùng đi vào phòng của Nhị Nhị. Hàn Tú đầu tiên là bưng lấy khuôn mặt xinh đẹp đến đỏ bừng của cô bé, hỏi: “Nhị Nhị, làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì? Đừng khóc, đừng khóc….”
“A….” Nhị Nhị thở dốc một tiếng, sau đó lại tiếp tục khóc, tiếng khóc còn to hơn cả lúc trước, mắt chỉ nhìn vào chiếc hộp nhung đang mở. Trong hộp hoàn toàn trống trơn.
Đường Lập Huân nhìn thấy ánh mắt của cô bé như thế liền ngồi xổm xuống hỏi: “ Nhị Nhị, có phải đánh mất vật gì đó không? Trước tiên đừng có khóc, nói cho gia gia và nãi nãi nghe xem nào!”
Nhị Nhị