Edit: Meimoko
________
Nhận bó hoa bách hợp của Hải Uy, Tiểu Ngưng giật mình mà há hốc miệng, tròng mắt thanh tịnh hiện lên sự yêu thích vô bờ.
Cúi đầu xuống, đem gò má vùi vào trong hoa, cô khẽ hấp thụ mùi hương của bách hợp, cái mũi hơi vểnh lên đáng yêu nhăn lại : ‘‘ Oa….Rất thơm ! Em làm chị Ngưng vui quá đấy! Chị lớn như vậy rồi nhưng đây lần đầu tiên có người tặng hoa cho chị !’’
A, nói như vậy cũng không đúng, Chu Thích cũng có tặng hoa cho mình, chỉ có điều khi đó mình vẫn là Bạch Phương Úc.
Hải Uy giật mình nhìn Lục Giai Ngưng, không tin hỏi : ‘‘ Không phải chứ, chị Ngưng ? Anh Hạo thì sao ? Chẳng lẽ anh ấy chưa từng tặng hoa cho chị ?’’
Chữ ‘Hạo’ này vừa mới phát ra, mặt Tiểu Ngưng trong phút chốc đen lại khó coi : ‘‘Đừng có nhắc đến người này ! Hiện tại chị không muốn nghĩ đến hắn ta !’’
‘‘ Vì sao ?’’ Hải Uy nhíu mày hỏi. Chẳng lẽ hai người bọn họ giận nhau ?
Tiểu Ngưng nhìn vào đóa hoa bách hợp màu trắng, đầu ngón tay sờ nhẹ trên phiềm lá màu xanh : ‘‘ Không vì cái gì cả ! Chỉ đơn giản là không muốn nghĩ đến thôi !’’
Loại chuyện này làm sao có thể mở miệng nói ra được! Chẳng lẽ lại nói hắn ta chơi đùa với người phụ nữ khác hay sao? Không, cô sẽ không nói, cũng không hỏi gì Hải Uy.
Hải Uy nhếch môi, đúng lúc hắn cũng không muốn nhắc đến anh Hạo. Sau đó, hắn nói mấy chuyện vui vui, làm cho Tiểu Ngưng ngồi bên cứ che miệng cười vui vẻ không ngừng….
Đột nhiên, một hồi chuông điện thoại vang lên phá tan không khí. Sau khi Tiểu Ngưng nhìn thấy tên người hiện lên trên màn hình điện thoại thì nhanh chóng nhấn nút ngắt luôn. Tắt nguồn, cô bỏ điện thoại vào trong túi xách.
Hải Uy quay đầu nhìn động tác của Tiểu Ngưng, nhíu mày hòi : ‘‘ Chị Ngưng, chị và anh Hạo đang giận nhau phải không ?’’
Tiểu Ngưng nhìn ra ngoài cửa xe, hít một hơi, nản chí nói : ‘‘ Không phải là tức giận, Chỉ là đột nhiên cảm thấy bọn chị không thích hợp với nhau !’’
Nếu như chỉ là chuyện giẫn dỗi nhau đơn thuần thì cũng không có vẫn đề gì nhiều, nhưng đằng này là hắn không biết tôn trọng cô, hơn nữa lại còn luôn luôn phản bội.
Hai việc này cô không thể nào chấp nhận nổi. Cô không muốn từ nay về sau lại phải nhìn thấy hắn và người phụ nữ khác ở dưới cùng một mái nhà.
Nếu đó là sự thật, cô sẽ điên lên mất.
” Không thích hợp ? Thì ra chị Ngưng đã có đối tượng khác phù hợp rồi sao ? Cho nên mới thấy anh Hạo không phù hợp với mình ! “
“Còn chưa có ! Nhưng chị đang định thử một phen ! “ Cô muốn quên đi Đường Hạo thì nhất định phải hẹn hò với người đàn ông khác.
Hải Uy không tiếp tục hỏi Lục Giai Ngưng nữa, chỉ chăm chú lái xe.
Họ đi đến một nhà hàng châu Âu. Chưa đi vào trong đã ngửi thấy mùi thức ăn, thơm đến không tả nổi. Ngoài ra, cách xắp xếp trang trí nội thất ở đây khiến người ta lưu luyến không muốn rời.
Nhà hàng sang trọng nằm bên bờ biển, gió biển thổi vào mang theo ẩm ướt cùng vị mặn của muối. Mặt trời chiều ngả về hướng tây, ánh hoàng hôn chiếu lên khiến nhà hàng giống như một lâu đài bằng thủy tinh, phản chiếu ra những màu sắc rực rỡ, lại mang theo vẻ thần bí lôi cuốn từ bên trong.
Xách lấy túi da, Tiểu Ngưng như ngừng thở đắm chìm trong ánh tà dương. Điều này khiến cô nghĩ tới cô bé Lọ Lem ngồi trong xe ngụa bí đỏ, đáng tiếc cô không phải là công chúa Lọ Lem gì cả.
” Đi thôi ! “ Hải Uy chủ động kéo tay Tiểu Ngưng khoác lên tay của mình, đi về phía những bậc thang.
Mà Tiểu Ngưng cũng thản nhiên tiếp nhận, cũng chẳng có gì là ngượng ngùng, bởi vì cô vốn coi Hải Uy giống như em trai của mình.
Trong phòng được bài bố nội thất kiểu châu Âu cổ, rất có phong cách, thể hiện rõ sự xa hoa và cao quí. Đèn chùm tỏa màu sắc rực rỡ chói sáng làm cả căn phòng bừng sáng như có dạ hội. Ánh sáng phản chiếu lên từng góc nhỏ, tạo nên