Edit : Kazumi
Beta: Meimoko
________
Ngồi ở xe Đường Hạo lại lần nữa vùi điếu thuốc đang hút vào trong gạt tàn, hành động này không biết là khuya nay hắn đã lặp đi lặp lại bao nhiêu lần.
Hôm nay hắn đến công ty, liền đi nhanh đến chỗ Lục Giai Ngưng làm việc. Kết quả là chờ thật lâu cũng không thấy cô đi ra. Cuối cùng, hắn hỏi nhân viên thì biết cô đã ra về từ sớm.
Hắn liền móc điện thoại điện cho Luc Giai Ngưng, cô không những không bắt máy mà còn tắt luôn điện thoại. Làm cho hắn càng thêm lo lắng, chỉ có thể đứng dưới nhà trọ của cô mà đợi.
Bây giờ đã là 10 giờ tối mà Tiểu Ngưng lại vẫn chưa xuất hiện.
Thời gian cứ thế trôi qua, Đường Hạo càng lúc càng lo lắng. Hắn bức bối, bất an…Liền khởi động xe chạy nhanh ra bên ngoài khu nhà trọ để tìm kiếm Lục Giai Ngưng.
Khi đang lái xe chạy ra đường lớn thì phía sau xe Đường Hạo có một chiếc xe con dần dần chạy tới, hướng tiến vào khu nhà trọ.
Trong màn đêm, ánh đèn xe chiếu ra hai vạch ánh sánh trải dài, chiếu sáng cảnh vật phía trước.
Hải Uy liền xuống xe trước,bước nhanh qua đầu xe, mở cửa xe cho Lục Giai Ngưng bước ra :” Chị Ngưng,về đến nhà rồi !”
Lục Giai Ngưng nhìn dáng vẻ của Hải Uy buồn cười, cánh môi rất nhanh run run.
“Eh, chị Ngưng, đã nói rồi, muốn làm đại sự thì chị không thể cười!” Hải Uy bất mãn nói
Lục Giai Ngưng cố gắng không cười chỉ mỉm nhẹ, hít thở thật sâu nghiêm túc nói:”Được rồi, được rồi ! Tôi không cười ,nhất định không cười mà !”
“Tôi đưa chị lên lầu !” Hải Uy đưa cao cánh tay hướng về phía Lục Giai Ngưng, ân cần nói.
Tiểu Ngưng vui vẻ đưa tay vòng qua khuỷ tay của Hải Uy, xem như chị em thân thiết và nói :” Được….”
Cô lấy chìa khoá tra vào ổ “tách”. Lập tức cánh cửa nhà trọ mở ra, hai người cùng nhau đi vào nhà.
Bước tới cánh cửa thì Hải Uy dừng bước nói : ” Tôi tiễn chị tới đây thôi….”
Dù sao cũng đã hoàn thành tâm nguyện, cậu cũng thật sự không dám ban đêm tiến vào phòng của Tiểu Ngưng, có nghĩ cũng không dám nghĩ đến.
Tiểu Ngưng nhịn cười và gật gật cái đầu.Trời ạ, từ khi còn bé cô không hề biết trò này ….thật là quá buồn cười mà ! Bây giờ phải cố gắng diễn cho đạt :”Cám ơn cậu đã đưa tôi về”
Nói xong, Tiểu Ngưng xoay người muốn đi mở cửa!
“Không hôn từ biệt à!?” Hải Uy chồm tới Tiểu Ngưng, nhắm vào khuôn mặt xinh đẹp mà hôn một cái
“Chụt”-”vụt”. Hai tiếng động vang lên
Đồng thời, công tắc điện đột nhiên mở ra, từ từ bước ra một thanh niên,dáng người cao ráo, nét mặt anh tuấn,ngữ khí bất phàm, không ai khác chính là Đường Hạo.
Trạng thái lo lắng ban đầu trong nháy mắt chuyển thành lạnh như băng,toàn thân phát loại hàn băng này ra khiến người ta khiếp sợ.
Hải Uy và Tiểu Ngưng cùng lúc hướng ánh mắt về Đường Hạo,khí băng toả ra làm hai người họ có cảm giác bị đông cứng.
Hải Uy nhíu mày, trong lòng thầm trách, thật là xui xẻo, trò chơi mới vừa bắt đầu, cậu nghĩ sẽ diễn thật tốt nhưng giờ chưa gì đã bị anh Hạo kia bắt được.
Bất quá, trò chơi mới là vừa mới bắt đầu, cậu đương nhiên không nghĩ nhanh như vậy đã chấm dứt, cậu muốn tiếp tục chơi!
Tiểu Ngưng nhìn Đường Hạo một hồi lâu, sững sờ…giật mình, lập tức càng thêm thân mật, dựa sát vào người Hải Uy, trên mặt nở một nụ cười sáng lạn.
Cố tình không nhìn Đường Hạo,đem hết ánh mắt tâm tình nhìn vào khuôn mặt tươi trẻ của Hải Uy “Hải Uy,lái xe về cẩn thận!Lái chậm một chút, về tới khách sạn điện thoại báo chị biết nhé!”
Lần này đổi lại Hải Uy muốn cười rồi, thật không ngờ chị Ngưng lại thể hiện tình tứ quan tâm như vậy qua cách nói chuyện.Hải Uy nở nụ cười, gật gật đầu nói ” Được, chị cũng nghỉ ngơi sớm đi nhé!”
Sau đó Hải Uy ra vẻ tự nhiên xoay thân thể lại, đối mặt với vẻ mặt lạnh lùng của Đường Hạo, nói “Anh Hạo, đến thăm Ngưng à?”
Lúc này, trên trán đã là nổi gân xanh, trên gương mặt Đường Hạo rõ ràng co rúm vài cái. Đôi mắt phảng phất như dao găm nhìn quét qua hai người bọn họ.
Vài giây đồng hồ sau, Đường Hạo mới