Edit: Kazumi
Beta: meimoko
_______
Tháo kính mát xuống, nói dứt lời đồng thời Tiểu Ngưng mở to mắt, sờ tay lên gương mặt của hắn, nhẹ nhàng chạm vào vết thương nơi khoé miệng:” Vết thương trên mặt anh thế nào rồi? Khoé miệng còn đọng máu, con mắt thì sưng húp !”
”Ui. . . . . . Đau quá. . . . . .” Đường Hạo nhắm mắt nhắn nhó, đau đớn kêu : “Đau quá. . . . . .”
Nhìn vết thương của hắn nghiêm trọng như vậy, cô lại nghĩ đến tối qua: “Đường Hạo, ngày hôm qua là anh đánh Hải Uy mà?”
Nhìn xem cô mở hai mắt thật to, trách cứ hắn, Đường Hạo trong nội tâm tỏ ra ghen tuông.” Em đau lòng cho tên kia hả? Nói cho em, không phải là chỉ có anh đánh nó, mà nó cũng đánh anh ! Đánh rất mạnh là đằng khác !”
Bởi vì dùng sức nói, động tới vết thương trên mặt, đau đến xuýt xoa nhăn nhó :” Ui……….”
Nghĩ sẽ không đau lòng vì hắn, nhưng thấy bộ dạng hắn như vậy cô cũng thấy nhói lòng: ” Đường Hạo, anh bao nhiêu tuổi rồi mà còn đánh nhau với Hải Uy, anh muốn em nói như thế nào đây?”
Đường Hạo lấy một tay ôm cô vào lòng, ôm sát thật chặt như thể cô sẽ biến mất trước mặt hắn và hắn sẽ không tìm cô được nữa:” Nói như thế nào? Anh muốn em nói em yêu anh, không yêu ai khác ngoài anh, nói từ nay về sau sẽ không đi với bất cứ người đàn ông nào ra ngoài…”
Trong lời nói kèm theo cả mùi vị chua chua của ghen tuông, hờn trách, năn nỉ, yêu thương, yêu cầu…..
Nhìn ánh mắt kia bắn ra những tia mờ ám, Tiểu Ngưng khịt mũi và đẩy cánh tay hắn ra:” Em không biết anh đang nói gì, mau lên lầu để em rửa vết thương cho!”
Khoé miệng của hắn còn đọng lại vết máu, áo thì bị xé rách, áo sơ mi bị mất vài cái khuy áo.
Bộ dạng lôi thôi mất đi vẻ anh tuấn trước đây
” Em rốt cuộc đã cho anh lên lầu rồi à?” Hắn vui mừng cười nhưng vì vết thương nơi khoé miệng không cười thoải mái được.
”Đừng nói nhảm!” Tiểu Ngưng không hài lòng trừng mắt liếc hắn một cái. Sau đó dẫn đầu đi vào cửa chính nhà trọ, hắn đi sát theo sau.
TMD, an ninh ở đây thật sự quá tốt. Nếu không có Tiểu Ngưng dẫn lên thì hắn không thể nào lên được tới trên lầu.
Khi bọn họ tiến tới thang máy, Đường Hạo nhớ lại cảnh tối đêm hôm qua. Bảo vệ kia cầm cây roi điện đánh vào người hắn, còn bắt hắn cùng Hải Uy vào đến sở cảnh sát.
Đường Hạo căm tức nhân viên bảo vệ trẻ tuổi đó, nét mặt không vui. Sau đó ôm Tiểu Ngưng chặt hơn và cúi xuống nhắm vào môi cô mà hôn
”Ưm. . . . . . Đừng làm rộn. . . . . .” Tiểu Ngưng nhăn đầu lông mày, cảnh cáo nói :” Em chỉ là muốn giúp anh xử lý vết thương thôi đấy ! Đừng có mà nghĩ đi đâu xa….”
Đường Hạo không để ý tới cô cố ý xích ra để tạo khoảng cách, hắn chính là muốn trước mặt người khác cùng cô thân mật.
Anh nhân viên bảo vệ thấy người đàn ông tối hôm qua đánh nhau trong thang máy hôm nay lại tiệp tục đeo bám lấy Lục tiểu thư, một trong những người đang sống ở đây mà anh cần phải bảo vệ, thì lập tức hô to : “Anh mau buông Lục tiểu thư ra ! Bằng không thì mời anh đến đồn cảnh sát ! “
Đường Hạo không để ý đến tên bảo vệ ngu ngốc kia, cứ tiếp tục đụng chạm vào Tiểu Ngưng nói :” Bà xã, em mau lên tiếng để bọn họ an tâm mà ….tan tầm đi !”
Lục Giai Ngưng quay về phía nhân viên bảo vệ cười nhẹ nhàng : “À !Thật có lỗi, không cần phiền đến cảnh sát đâu ạ!”
”Hả?” Nhân viên bảo vệ giống như không tin những gì mình nghe được, thốt ra tiếng kinh ngạc.
“Hả cái gì mà hả? Tôi cũng đã nói với anh, cô ấy là bà