Edit: Meimoko
Nguồn: http://lacthuylinh.wordpress.com/
________
Tiểu Ngưng không hiểu mà nhìn hắn, hỏi: “ Làm cái gì?”
“Thử áo cưới!” Đường Hạo chỉ chỉ vào cửa tiệm áo cưới sang trọng bên đường.
Ánh mặt trời chiếu rọi xuyên qua những tấm kính càng tôn thêm vẻ đẹp mộng mơ như thế giới cổ tích của cửa tiệm. Những chiếc áo cười được manocanh mặc trưng bày trong tủ kính rạng rỡ tỏa ra sắc trắng tinh khôi. Người nào nhìn vào chúng cũng cảm giác chính mình đang được bước vào thánh đường, cùng người mình yêu thể nguyền trước Chúa.
Những bộ áo cưới trong tủ đều rất đẹp, tuy không phải là những nhãn hiệu lớn quốc tế nhưng giá trị của chúng cũng tuyệt đối không phải là rẻ.
Trong nháy mắt, Tiểu Ngưng quên cả hô hấp. Khuôn mặt cô như bị ánh mặt trời khắc lên, hai mắt có làn sương mờ ảo che phủ, đầy khát vọng và kinh ngạc: “ Anh sao không nói cho em biết trước?”
Có chút không hiểu mất phương hướng, Tiểu Ngưng cắn nhẹ môi, theo Đường Hạo xuống xe.
Đường Hạo nắm lấy bàn tay trắng tuyết mềm mại của cô, cười thản nhiên nói: “ Hy vọng em sẽ thích món quà bất ngờ này của anh!”
Tiểu Ngưng bỗng thấy ngực mình tràn đầy hương vị ngọt ngào, hô hấp dồn dập thậm chí còn có chút khó khăn, chỉ có thể cố gắng đè nén xúc động, mắt ngấn lệ. trân trân nhìn Đường Hạo.
Đường Hạo nắm chặt lấy tay Tiểu Ngưng, nói: “ Tiểu Ngưng, các cô gái khác nhìn thấy ảnh viện áo cưới là muốn xông vào luôn, làm gì có cứ đứng trước cửa mà kích động không thôi như em!”
Tiểu Ngưng lập tức há miệng, nước mắt tuôn xuống: “ Em….không chế….không nổi! Em…..em……” Cô không thể nào nói nổi lên lời.
“ Còn khóc sao? Khóc nữa lát chụp ảnh sẽ không đẹp đâu!” Đường Hạo cúi xuống, hút lấy nước mắt trên gương mặt cô. Mỗi động tác đều vô cùng dịu dàng, giống như sợ làm cô tổn thương.
Tiểu Ngưng ngước má lên để mặc cho hắn hấp thụ những giọt nước mắt của mình, nước mắt không khống chế nổi cứ tuôn rơi lặng lẽ. Cánh môi đỏ mọng cũng không thể khống chế nổi mà cong lên cười thật tươi. Tiếng cười xen lẫn tiếng khóc. “ Anh đáng ra phải nói cho người ta biết trước, để người ta còn chuẩn bị tâm lý! Như thế nào? Mắt bây giò sưng lên rồi nè!”
Mình đã quá kích động rồi.
Mình đã từng mong ước được gả cho anh ấy như thế nào……Trước kia…đã từng rất lâu….
“ Em đã từng nghĩ rằng, sẽ chẳng bao giờ có được ngày này!”
“ Nhìn xem em khóc kìa! Thật may, anh đã không đưa em đến lễ đường để cử hành hôn lễ luôn, bằng không chưa biết chừng em sẽ trở thành cô dâu khóc sướt mướt trong ngày cưới! Người ta lại nghĩ anh ép em, em không muốn gả cho anh….”
“ Đường Hạo, thật vậy ư? Chúng ta thật sự sẽ cử hành hôn lễ sao?” Tiểu Ngưng cảm giác mình như đang ở trong mơ, mọi thứ đều không phải chân thật.
“….”
“ Anh véo em một cái vào má đi! Để em biết đây không phải là mơ! Đây hoàn toàn không phải là mơ!”
Đường Hạo nâng khuôn mặt của cô lên, cúi xuống, in một nụ hôn thật sâu trên môi cô. Nụ hôn của hắn không phách đạo nhưng lại khiến Tiểu Ngưng không tài nào hô hấp được. Gò má cô trở nên đỏ bừng, đầu óc chao đảo, lắc liên tục: “ Không….”
Đường Hạo cũng không tiếp tục dây dưa. Hắn buông cô ra, nhìn thẳng vào đôi mắt phủ sương mù mở mịt của cô, phả hơi thở nóng bỏng vào, nói: “ Như thế nào? Có cảm thấy đây là mơ hay không?”
Tiểu Ngưng lắc đầu, sắc mặt đỏ bừng như nước mật đào, ngô nghê trả lời hắn: “ Hẳn không phải mơ!”
“ Ừ! Em biết thì tốt rồi! Chúng ta đi vào thôi!” Đường Hạo kéo tay Tiểu Ngưng. Cả hai cùng đi vào ảnh viện áo cưới.
************
“ Cái gì? Ba mẹ của cháu chia tay rồi sao?” Hàn Tú không dám tin nhìn hai đứa trẻ trước mặt. Sáng sớm hôm nay, bà nhận được điện thoại của hai đứa cháu, nói ông bà nội hai người mau mau đến.
“ Dạ! Ông nội…. bà nội….chúng ta nên làm gì bây giờ?” Nhị Nhị so với Dương Dương thoạt nhìn sốt ruột hơn nhiều, nước mắt căn bản không có ngừng rơi. “ Không …thể…. để ….cho ba…. mẹ của ….bọn ….cháu tách ra! Bằng không…. bọn cháu sẽ là….