Edit: Khanhlinhxxx
Beta: Meimoko
Nguồn: http://lacthuylinh.wordpress.com/
_____
Đường Hạo không ngờ chụp ảnh cưới lại có nhiều việc cần phải để tâm đến như vậy, ngoài chụp trong phòng còn có chụp ngoại cảnh, rất nhiều công đoạn cần phải tỉ mỉ chuẩn bị.
Trong mọi phân cảnh Đường Hạo đều thấy trong ánh mắt Tiểu Ngưng đong đầy hạnh phúc nên nhất quyết bắt mọi người toàn tâm để cảnh nào cũng thật đẹp. Thậm chí Đường Hạo còn quyết định đi cả Mont Karo lấy ngoại cảnh nhưng Tiểu Ngưng không đồng ý, một phần Tiểu Ngưng sợ ảnh hưởng đến công việc với lại cô muốn trong ablum cưới của mình có cả hình ảnh gắn liền với cuộc sống nơi này, cô thích nhất là bãi cỏ trong biệt thự. Đường Hạo cuối cùng đành phải chiều ý cô.
Đường Hạo nhớ Dương Dương đã từng nói qua “Mẹ muốn đi Nhật Bản xem hoa anh đào…” Hắn quyết định lần này đi hưởng tuần trăng mật nhất định phải đưa Tiểu Ngưng đến Kyoto mới được.
Sau những cảnh chụp ablum cưới thì cũng gần sáu giờ chiều, hai người mời cơm cả đoàn rồi cùng nhau ra về.
Trong thang máy, Đường Hạo đã bắt đầu không an phận vì trước đó trên xe Tiểu Ngưng đã làm lơ với hắn. “ Không được … có bảo vệ …” Tiểu Ngưng cố gắng đẩy cái người không đứng đắn đang bám chặt sau lưng cô, nhắc nhở “Chẳng lẽ anh muốn tất cả mọi người ở đây điều thấy?”
Hắn lại tiếp tục giở trò trên chiếc cổ của Tiểu Ngưng dùng sức hấp thụ sau một hồi mới lưu luyến ngẩng đầu lên, như thể đoán được đúng thời điểm cửa thang máy sẽ được mở ra.
Quả nhiên…..
” Keng”- Cửa thang máy bật ra.
Hai người vẫn không rời, thân mật đi vào nhà của Tiểu Ngưng, cửa vừa đóng Đường Hạo đã lập tức áp Tiểu Ngưng vào tường bên cạnh.
“Á…” Hưng phấn dâng lên làm cho cô không nhịn được cắn vào môi dưới, cô cũng không phân biệt được do đau nên cất thành tiếng hay là do khoái cảm tràn lên.
Tiểu Ngưng khẽ cười rồi rút vào bả vai của hắn trốn tránh sự khiêu khích. Nhiệt khí của hắn dâng cao không còn cách nào để khống chế, mạnh tay trút quần lót của cô đi, thẳng tới mắt cá chân…
“ Không … đừng quên mang bao …” Tiểu Ngưng kháng cự khi hắn tiến gần. Đường Hạo hơi bất mãn nghiêm mặt nhìn cô “ Không cần, chẳng lẽ em không nghĩ chúng ta cần có thêm tiểu bảo bối”
Tiểu Ngưng dùng sức lắc đầu.
“Cái gì, em thật không nghĩ?” Đường Hạo trong nháy mắt sắc mặt thay đổi hẳn, nghiêm nghị hỏi.
“ Không phải, không phải em không muốn chúng ta có thêm tiểu bảo bối mà!” Tiểu Ngưng giận dỗi giải thích.
“Thế sao em còn muốn anh mang cái kia cho thêm vướng bận?” Đường Hạo bực tức hỏi, vừa nói vừa tiếp tục tìm cách tiến vào Nàng.
“Em không muốn lúc kết hôn lại mang trong người tiểu bảo bối của anh, như vậy chẳng xinh đẹp chút nào!”
Kết hôn là chuyện trọng đại nhất trong