Edit: Bitter Coffee
Beta: Meimoko
Nguồn: http://lacthuylinh.wordpress.com
______
Tiểu Ngưng lo lắng, và cực kỳ hồi hộp đón tiếp vợ chồng Đường thị, cuống quít mời họ ngồi trên ghế sa lon ở phòng khách .
Sau đó cô vội vàng chạy vào nhà ăn, cố gắng tỏ ra bình tĩnh, đem hai ly nước trái cây mời hai vị trưởng bối đang ngồi trước bàn trà.”Trong nhà chỉ còn nước trái cây, thành thật xin lỗi!”
“Lục tiểu thư không cần phải bận rộn như vậy, cháu ngồi đi” Hàn Tú vỗ sang ghế trống bên cạnh,mời cô ngồi vào đó .
Tiểu Ngưng chỉnh lại chiếc váy ngắn, sau đó nhẹ nhàng ngồi xuống, ánh mắt nghi hoặc nhìn vợ chồng Đường thị.”Đường tiên sinh, đường phu nhân, hôm nay hai bác đến đây là….”
“Lục tiểu thư. . . . . .” Hàn Tú vừa muốn mở miệng nói chuyện, trong lúc lơ đãng nhìn thấy người chồng một thân tây trang, trong nháy mắt mặt biến sắc thật là khó coi, đau lòng thay cho con của mình.
“Đường phu nhân, bác muốn nói điều gì ạ?” Tiểu Ngưng không hiểu vì sao đột nhiên bà ấy dừng lại.
Hàn Tú thu hồi ánh mắt, sau đó nhìn chằm chằm vào Tiểu Ngưng nói : “Lục tiểu thư, bác muốn hỏi cháu có yêu con trai của chúng ta không?”
“Cháu. . . . .” Ở trước mặt người ngoài thừa nhận vấn đề này làm cho Tiểu Ngưng có chút không được tự nhiên, hơn nữa trước đây Hàn phu nhân là người đã ngăn cản Đường Hạo yêu cô.
Hôm nay, bà ấy tới đây, có phải là muốn ngăn cản bọn họ yêu nhau hay không?
Tiểu Ngưng thầm tự hỏi bản thân, làm cho Hàn Tú nghĩ rằng cô đã không còn yêu con trai của mình, lập tức không khống chế nổi nói: “Lục tiểu thư, cháu cùng Đường Hạo đã có hai đứa con rồi, cháu không thể yêu mến cậu nhóc Hải Uy kia được!”
Tiểu Ngưng nghe đến hai chữ ‘Hải Uy’ liền giật mình mở to hai mắt.”Đường phu nhân, không phải. . . . . .”
Hàn Tú khẩn trương giữ chặt tay Tiểu Ngưng khuyên bảo cùng giải thích nói: “Lục tiểu thư, chẳng lẽ cháu thật sự tin tưởng lời nói của bọn nhỏ sao? Sáng nay Dương Dương cùng Nhị Nhị đã nói cho chúng ta biết, bọn chúng tức giận vì bị Đường Hạo đánh, nên mới cố ý gọi điện cho cháu, nói dối rằng Đường Hạo dẫn phụ nữ về nhà. . . . . .”
“Đường phu nhân…. Cháu…..”
”Lục tiểu thư, cháu không thể vì lời nói dối của bọn nhỏ mà chia tay Đường Hạo của chúng ta được, có lẽ cháu không biết Đường Hạo nhà bác thật sự rất thích cháu, từ khi cháu xuất hiện nó mới sống lại. Nếu như cháu thật sự yêu mến người khác, Đường Hạo sẽ phải chịu thêm một lần đả kích!“Hàn Tú khẩn trương , chăm chú nắm chặt tay Tiểu Ngưng, cảm giác được tay của cô có cái gì đó nhô lên. Cúi đầu xem xét, lại nhìn thấy một chiếc nhẫn kim cương.
Hàn Tú lập tức giơ tay Tiểu Ngưng lên, hai mắt tràn ngập chất vấn nhìn Tiểu Ngưng.”Ai tặng thứ này cho cháu vậy? Hải Uy sao?” Sau đó quay đầu nhìn về phía Đường Lập Huân.”Ông xã, anh xem thằng bé Hải Uy này, thật là quá đáng!”
Thấy Đường phu nhân hiểu lầm, Tiểu Ngưng nóng lòng giải thích nói: “Đường phu nhân, cái nhẫn này là . . . . .”
“Bác đương nhiên biết là nhẫn cầu hôn, cháu đã chấp nhận lời cầu hôn của Hải Uy rồi sao? Không được, không được, cháu nhất định phải tháo nó ra. . . . . .” Hàn Tú vừa nói vừa cầm tay Tiểu Ngưng để tháo chiếc nhẫn.
Tiểu Ngưng thật không ngờ Đường phu nhân lại xúc động như vậy, cô cong ngón tay lên dùng sức tránh thoát cái nắm tay đó.”Không, Đường phu nhân,không thể! Cái nhẫn này không phải là. . . . .”
Từ đầu đến cuối Đường Lập Huân vẫn giữ im lặng nhưng khi thấy hành động của Hàn Tú cũng cảm thấy kinh hãi, chạy đến ngăn cản.”Bà xã, em mau bỏ tay Lục tiểu thư ra đi, em đang làm cái gì vậy?”
“Không được, em muốn mang chiếc nhẫn này trả lại cho thằng nhóc Hải Uy kia, chẳng lẽ nó không biết Tiểu Ngưng là chị dâu của nó sao? Sao có thể làm ra loại chuyện này cơ chứ!”
“Không, không có!