Edit: Meimoko
Nguồn: lacthuylinh.wordpress.com
_____
Sau ba lần bị Tiểu Ngưng ngắt điện thoại, Đường Hạo mất hứng lái xe đi đến trước đại sảnh công ty của Tiểu Ngưng, đi thẳng lên phòng hóa trang.
Chị Lý nhìn Tiểu Ngưng chấp nhất, cảm thấy kỳ quái mà khuyên bảo: “ Tiểu Ngưng, Đường tiên sinh đến đón em, em còn không mau chuẩn bị đi mới đúng chứ? Nếu là những cô gái khác, chắc hẳn đã trang điểm đứng trước dưới lầu chờ đợi từ lâu rồi! Em đúng là một người ngoại lệ!”
Tiểu Ngưng đưa tay chống lên thành ghế, nhún vai đáp lại lời của chị Lý: “ Em chính là muốn an tâm làm việc thôi! Nếu không thể yên tâm làm việc thì chẳng thà ở nhà ẵm con còn hơn!” Đã tự mình đi ra ngoài làm việc, cô không muốn chưa làm được gì thì đã bị người chỉ trích là kênh kiệu.
“ Nói như thế nào thì em vẫn cứ là một ngoại lệ! Nếu chị mà có được may mắn như em, nhất định sẽ ở nhà giúp chồng dạy con, hằng ngày ngóng trông chồng yêu trở về. Em ở nơi này làm việc cũng đã được một thời gian, chắc cũng đã nhìn thấy không ít những cô gái trẻ đẹp quấn quít bên những đại gia đúng không? Không riêng gì đàn ông háo sắc, mà ngay cả phụ nữ cũng có nhiều người đê tiện….” Chị Lý ngáp một cái thật to, từ trong ngăn kéo của bàn hóa trang lấy một hộp thuốc lá. Sau đó chị ta rút bật lửa, hít một hơi sâu, điếu thuốc lập lòe tia sáng, từng mảng khói trắng lượn lờ trong phòng.
Căn phòng tuy khá lớn, nhưng Tiểu Ngưng vẫn nhìn thấy được những đường khói trắng, và ngửi thấy mùi thuốc lá.
Trong một công ty như thế này, những phụ nữ hút thuốc là chuyện không lạ. Công việc không cố định, giờ giấc bất thường, một điều thuốc lá bạc hà chắc chắn sẽ giúp họ lấy lại được tinh thần làm việc.
Đúng lúc này, phòng hóa trang đột nhiên có người gõ cửa, sau đó là tiếng Đường Hạo từ ngoài truyền vào: “ Lục Giai Ngưng! Đi ra…”
Loại giọng điệu phách đạo này của hắn chẳng để cho cô chút mặt mũi nào, Tiểu Ngưng nhìn chị Lý, sắc mặt đỏ bừng.
Chị Lý nhếch miệng cười, phả một mảng sương trắng ra, bắn ra chút tàn thuốc, nói: “ Tiểu Ngưng, em đi trước đi! Chị thay em làm!”
“ Này….làm sao mà được? Lát nữa chị còn có việc mà….” Tiểu Ngưng theo bản năng mà cự tuyệt hảo ý của chị Lý.
“ Yên tâm, một mình chị đối phó được. Nếu người kia đến thì nói chính cô ta đến trễ, nếu muốn làm thì đợi em!” Chị Lý trấn an Tiểu Ngưng, sau đó thúc giục cô mau rời đi.
“ Lục Giai Ngưng, nếu không ra, anh sẽ vào đó bắt em!” Tiếng người uy hiếp cùng lúc vang lên.
Tiểu Ngưng do dự nhìn chị Lý, còn đối với người đàn ông của mình thì thở dài.
“ Nhanh lên, mau thu dọn đồ đi!”
“ Cám ơn chị, chị Lý!” Thu dọn đồ xong, Tiểu Ngưng nói lời cảm tạ với chị Lý.
“ Không phải cám ơn! Ngày nào đó bù lại là được!”
Tiểu Ngưng khoát khoát tay với chị Lý, sau đó thì rời khỏi phòng hóa trang.
Vừa ra khỏi cửa đã nhìn thấy ngay một người mặt đen sầm lại, Tiểu Ngưng nhẹ nhàng nhăn cái mũi, sau đó ghé vào tai hắn nói nhỏ: “ Anh đừng có đến chỗ em giục vội giục vàng như thế được không? Chẳng lịch sự chút nào! Chị Lý còn phải làm việc thay em nữa đấy!”
“ Đâu có thể trách anh! Có trách hãy trách cái người nghệ sĩ mà hôm nay em hóa trang cho ấy! Cô ta không tuân thủ thời gian, chẳng lẽ em cũng không tuân thủ thời gian hay sao?” Đường Hạo không tiếp thu lời phê bình của cô, ngược lại vẫn còn lên án việc cô sai hẹn.
Hắn nói cũng không có sai. Tiểu Ngưng vòng tay qua tay hắn, đi về phía thang máy, cười nói: “ Mấy cô gái mới vào nghề bây giờ đều chẳng biết tôn trọng thời gian là gì! Nghe nói đó là người mới, lần đầu tiên đi chụp ảnh quảng cáo, vậy mà còn chẳng biết trân trọng cơ hội!”
Đối với vấn đề của người khác, Đường Hạo không có hứng thú: “ Anh thấy em cũng vô kỷ luật không kém! Đã