Edit: Meimoko
Nguồn: lacthuylinh.wordpress.com
________
Tiếp đó, lại có một vị tổng tài lung la lung lay thân thể đi đến bên cạnh Đường Hạo.
“ Có gì mà không được chứ? Đây chính là mỹ tửu, càng uống càng thêm trẻ! Đây là một thứ rất tốt đấy, còn trẻ nên uống nhiều mới giữ được sắc đẹp, đúng không………em dâu?”
Tiểu Ngưng nhìn người đang mời mình uống rượu, khó xử không biết nên từ chối như thế nào.
Đường Hạo vươn tay qua trước mặt cô, chặn đứng cuộc chiến rượu vang: “ Ly rượu này vẫn là để tôi uống thì hơn! Các vị ngồi đây ai cũng kết hôn sớm hơn tôi hẳn là phải hiểu được phụ nữ có một thời kì không uống được rượu, đúng không? Ly rượu này, tôi uống, được chứ?”
“ Hóa ra vị hôn thê của Đường tổng đang mang thai sao? Ha ha, đương nhiên là không thể uống rượu được rồi!” Một vị phu nhân nhìn Đường Hạo và Tiểu Ngưng bằng ánh mắt hâm mộ, giải vây giúp.
Nhưng mà, Đường Hạo giúp Tiểu Ngưng uống rượu thì vẫn bị phạt uống liền bal y. Nhìn hắn cứ một ly lại thêm một ly vào miệng, Tiểu Ngưng nhịn không được mà đau lòng.
Tiệc rượu tàn, lúc đi ra khỏi thang máy, Tiểu Ngưng bắt gặp một người không thể nào ngờ tới.
Đó là Tiền Lỵ Nhi.
Chỉ thấy Tiền Lỵ Nhi mặc một bộ lễ phục màu đen bó sát, đứng cạnh một người đàn ông đứng tuổi béo ị. Mà cánh tay to phì của ông ta cứ bóp lấy ngực của Tiền Lỵ Nhi, thậm chí một bàn tay đã tiến sâu vào trong cổ áo của cô ta.
Lúc Tiểu Ngưng nhìn thấy Tiền Lỵ Nhi thì đồng thời Tiền Lỵ Nhi cũng đưa ánh mắt về phía Tiểu Ngưng và Đường Hạo.
Vẻ mặt cười cợt nhanh chóng biến mất, Tiền Lỵ Nhi xấu hổ rồi chuyển thành hận ý. Cô ta kéo tay người đàn ông kia xuống.
Cố gắng nở nụ cười thật tươi đi về phía Tiểu Ngưng và Đường Hạo, thoáng ngẩng đầu lên, rất tự nhiên chào hỏi Đường Hạo như hai người thân thiết: “ Hạo, nhìn thấy em sao chẳng lên tiếng gì cả vậy? Chúng ta bất quá cũng chỉ mới xa cách nhau vài ngày, anh đã quên em rồi sao?”
Đường Hạo nhíu mày nhìn thẳng vào cô ta, đánh mắt về phía người đàn ông kia, sau đó nhắc nhở: “ Ha ha,…..tôi nghĩ không tiện quấy rầy chuyện tốt của cô, cho nên mới không lên tiếng…..Ha ha! Chú ý nhé, nghe nói ông chủ Bạch đây là một người dễ ghen lắm đấy! Nhìn kìa, hình như sắc mặt của ông ấy có vẻ không tốt cho lắm…..”
Nghe xong lời của Đường Hạo, Tiền Lỵ Nhi sợ hãi xoay người lại. Cô ta nhìn thấy gương mặt xám xịt của ông chủ Bạch thì nhanh chóng chạy lại tươi cười làm nũng: “ Ông chủ Bạch, em nhìn thấy bạn cũ nên đi nói chuyện vài câu thôi mà! Đừng giận em nhé! Không thể giận em nha…”
Vừa nói chuyện, cô ta còn cố ý dán chặt thân thể lên người ông ta, ra sức vặn vẹo.
Đường Hạo kéo lấy tay của Tiểu Ngưng, ý bảo cô không cần phải nhìn nhiều làm gì, sau đó đi ra khỏi cửa chính của khách sạn.
Ánh đèn neon ngũ sắc bao phủ lên hai người bọn họ, khiến cho bọn họ nhìn rõ được nhau. Cô ngửa đầu lên nhìn hắn, trong đôi mắt xinh đẹp phát ra ánh hào quang: “ Anh và Tiền Lỵ Nhi hay gặp nhau sao? Tại sao không nghe anh nhắc đến!?”
Đường Hạo lôi kéo cô tiếp tục đi về phía trước, thẳng tiến về bãi đậu xe: “ Có gì đáng để nói sao?”
“ Anh cho rằng không có chuyện gì đáng nói ở đây sao? Đường Hạo, cô ấy chính là vị hôn thê trước kia của anh!” Tiểu Ngưng chạy lên phía trước hắn, cong môi lên nói. Cô muốn giả bộ không có vấn đề gì cả nhưng không hiểu sao vẫn nổi cơn ghen, trong lòng không thoải mái.
“ Một vài buổi tiệc xã giao, bọn anh có gặp! Sau đó thì hầu như không bao giờ chạm mặt nhau cả, chỉ có như vậy thôi!”
Lúc này, nhân viên ở bãi đậu xe đã lái xe ra cho Đường Hạo. Cậu ta cũng kính trao trả chìa khóa xe cho hắn.
“ Chỉ lần này thôi sao?” Giữ lấy cánh tay hắn, cô lo lắng hỏi.
“ Đương nhiên