Tiểu Ngưng căn bản không có chú ý tới bàn tay nhỏ bé của mình đang đụng chạm đến bộ vị nào của hắn.
Đến khi đũng quần của hắn chậm rãi cao lên, cảm giác được chỗ nào đó có vật gì cứng ngắc, cô mới xấu hổ dừng động tác lại.
Đồng thời, tay của cô cũng bị mội bàn tay lớn đè lại: “Đủ rồi!” Hắn gầm nhẹ nói, trong giọng nói thống khổ bị đè nén.
“Vâng. . . . . . Thực xin lỗi!” Tiểu Ngưng muốn lấy tay ra, lại phát hiện bị hắn nắm lấy. Cô nửa ngồi bên cạnh hắn dùng sức kéo cánh tay mình trở lại.
Đường Hạo nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, sau đó bên tai cô thấp giọng lẩm bẩm: “Muốn hấp dẫn tôi à, rất tốt, cô đã thành công rồi đấy!”
Hắn động tác ôn tồn, giọng nói mập mờ khiến trực giác Tiểu Ngưng muốn trốn tránh : “Không… Là tôi không cẩn thận !”
Hắn đem tay của cô lần nữa ấn lên trên đũng quần để cô tinh tường cảm giác được sự hưng phấn của hắn, lập tức lấy ra, nhưng bàn tay nhỏ bé của cô bị hắn một mực nắm chặt: “Ha ha, đây là cô làm nó cao lên, cô còn nói là… không cẩn thận sao?”
Hắn trào phúng nói, hắn dám cam đoan là cô trăm phương ngàn kế muốn hấp dẫn sự chú ý của hắn, thậm chí ngày đó trước mặt của hắn cởi quần đều là cố ý!
“Đường tiên sinh, xin anh tự trọng, đừng quên nơi này là chỗ nào?” Cô thấp giọng trách cứ, mắt bất an nhìn nơi khác. Trời, chung quanh đều là người, mà hắn thật không ngờ lại lớn mật như vậy.
Đường Hạo khóe miệng nhếch lên rất cao, tiếp tục mập mờ môi mỏng áp vào bên tai cô nói: “A… Cô có phải muốn nhắc nhở tôi tìm chỗ không có không người hay không?”
Hắn không phải là người tham luyến dục vọng, nhưng là cũng tuyệt không phải thiện nam tín nữ gì. Tuy nhiên tất cả tinh lực đều