“Không, không . . . . .” Tiểu Ngưng bừng tỉnh. “Đường tiên sinh, tôi không phải loại phụ nữ đó!”.
Hắn coi cô là gì? Tiểu Ngưng tức giận dõi theo hắn. Tay cô nắm chặt đột nhiên chỉ muốn vung lên cho hắn một cái.
“Ha ha. . . . . .” Đường Hạo lại một hồi cười khẽ.”Nói, lần đầu thì bao nhiêu tiền, tôi cần một cái giá!” Hôm nay hắn đã dự đoán đúng, bởi vì hắn rất khát khao người phụ nữ này, nên hắn sẽ không bạc đãi thân thể của cô.
“Cút đi. . . . . .” Tiểu Ngưng chưa nói tục bao giờ, nên nói ra cúng không có đủ khí thế, thanh âm chỉ còn là những tiếng nhỏ. Nhưng trong ánh mắt thì biết rõ, cô thật sự giận dữ.
Đường Họa thu hồi sự thờ ơ bất cần, nham hiểm nhìn chằm chằm vào người phụ nữ đang chửi thầm mình kia. “Thu hồi lời nói của cô lại, cô làm như vậy sẽ khiến người ta ngán ngẩm, biết không?”
“Anh buông ra tôi!” Tiểu Ngưng giơ chân lên không chút lưu tình nào đạp thật mạnh xuống đôi giày cao cấp xa xỉ kia.
Đường Hạo bị đau, chậm rãi buông lỏng cô ra, nhưng ánh mắt thì thủy chung vẫn dây dưa. “Được, đã như vậy thì….”
Thoát khỏi hắn, Tiểu Ngưng dùng sức xoa xoa cổ tay vừa bị hắn nắm chặt đến phát đau.Trừng mắt nhìn hắn, chỉ muốn nhanh chóng ra tìm Dương Dương rồi rời khỏi nơi này, cô thật sự không có cách nào để tránh dây dưa với hắn ở một chỗ như thế này.
Nhưng cô vấn muốn nhắc nhở hắn rằng, hắn đã có vợ thì đừng làm cái chuyện phản bội vợ mình như thế này. Trên các tạp chí lá cải vẫn thường đưa tin rằng hắn chưa lập gia đình, nhưng lại có con. “Đường tiên sinh, xin phép khuyên ngài một câu. Ngài làm như thế này nếu phu nhân biết nhất định sẽ bị tổn thương nghiêm trọng, mà hiện tại con gái ngài còn đang ở đây!”.
Sau khi nói xong, cô quay đầu bỏ đi.
Đường Hạo nghe cô nói xong thì lại chẳng hiểu cái gì mà phu nhân chứ? Cái gì mà con gái chứ ?
Lập tức hắn nghĩ tới Lạc Lạc.
Đáng chết, cô cho rằng Lạc Lạc là