Cảnh Nhã Diễm và Cảnh Tư Tịnh đạp xe đi học, khi ngang qua ngã tư cuối cùng, Cảnh Nhã Diễm giảm bớt tốc độ, do dự nói:
Chị, chị đi tới trường trước đi, em đi mua chút đồ.
Cảnh Tư Tịnh thoạt nhìn vẫn uể oải như cũ, đôi mắt cũng không muốn mở to.
Nhưng chị vẫn dừng xe, chống chân xuống đường hỏi:
Chị chờ em, cũng không vội lắm.
Cả người Cảnh Nhã Diễm cứng cong, ngón tay nắm chặt lấy tay lái, cắn chặt lấy môi dưới.
Cô muốn đi xem quần áo giặt xong chưa, tối hôm qua ông chủ đã bảo đảm rất nhiều lần, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì sáng nay có thể lấy được, cô muốn trả sớm cho Bạch Bảo Đình, đỡ phiền toái.
Nhưng nếu Cảnh Tư Tịnh ở bên người thì có chút không dễ dàng.
Cảnh Tư Tịnh gian nan nâng mắt lên, hai tay ôm lấy dạ dày, hữu khí vô lực nói:
Làm sao vậy?
Ánh mắt Cảnh Nhã Diễm chợt lóe lên, sờ sờ chóp mũi theo bản năng:
Cũng không có gì, em không quá cần mua thứ gì..
Nhưng Văn Nghệ Tâm có bộ quần áo hình như đang giặt ở chỗ này, em giúp cậu ấy nhìn qua xem thế nào.
Cảnh Tư Tịnh rũ đầu, nhẹ nhàng gật đầu:
Vậy em đi đi.
Cảnh Nhã Diễm nói:
Chị không sao chứ?
Cảnh Tư Tịnh lắc đầu, ôm dạ dày, không nhiều lời thêm.
Cảnh Nhã Diễm nhanh chóng phóng xe tới cửa hàng giặt là, những cơn gió sớm vào buổi sáng vừa lạnh lẽo vừa thổi mạnh, nơi này lại là ngược chiều gió, cô đạp xe mà đôi mắt không thể mở to được.
Cô đành phải gắng sức đạp mạnh, xe đạp xóc nảy ngừng ngay ở cửa cửa hàng giặt đồ.
Cát bụi bị cơn gió sớm cuốn lên và thình thịch vào tờ giấy trắng A4 dán lên cửa kính, tờ giấy A4 tựa hồ dán khá vội vàng, kéo dán không dính, một nửa dính trên cánh cửa một nửa bay trong gió vang lên những tiếng phần phật.
Những chữ cái thô to đón gió tung bay, phảng phất như một bàn tay đang múa may trước gió.
[Chủ cửa hàng có việc gấp phải về quê, thứ 4 tuần sau mới về, nếu cần xin liên hệ theo số điện thoại
Cảnh Nhã Diễm: (눈‸눈)
Cảnh Nhã Diễm: "!!!!"
Cửa sắt bên ngoài đã đóng lại, bên trong không chút ánh sáng.
Cảnh Nhã Diễm không thể tin tưởng được nhảy xuống xe, vỗ vỗ lên cánh cửa.
Không hề có động tĩnh.
Cô không rõ Bạch Bảo Đình có bao nhiêu bộ đồng phục, nhưng theo cô biết thì một học sinh bình thường chỉ có 2 bộ để thay đổi, nếu Bạch Bảo Đình không có đam mê lưu trữ đồng phục hoặc không quá sạch sẽ vậy từ giờ tới cuối tuần cô ta chỉ có một bộ đồng phục để thay.
Muốn chết.
Muốn chết, muốn chết, muốn chết.
Này...!này làm sao bây giờ, cô, mẹ nó, tìm một chiếc quần đồng phục ở đâu bây giờ.
Mà có tìm được đi nữa nhưng nếu Bạch Bảo Đình biết không phải quần của y, thì sự việc có phải sẽ càng xấu hay không a aa a?
Lão đại kia sẽ không làm ký hiệu gì đó trên quần chú!
Cô thở dài một hơi, nâng chiếc xe dậy, nhanh chóng cưỡi xe trở về.
Nếu không nhanh sẽ đi học muôn mất.
Sở Tỉnh Ninh thấy cô quay về còn hỏi:
Quần áo của Văn Nghệ Tâm đã giặt xong chưa?
Cô xanh mặt lắc đầu:
Chủ cửa hàng có việc phải về quê gấp, thứ tư tuần sau mới có thể lấy.
Cảnh Tư Tịnh nhăn nhăn mày:
Vì sao cô ta không giặt quần áo ở nhà, tại sao nhất quyết phải đưa tới tiệm giặt là vậy?
Cảnh Nhã Diễm phủi phủi cổ áo, thở dài, lầm bầm:
Cậu ấy ngốc đi.
Haizzz, đúng là ngốc, cô có mang đồng phục của Bạch Bảo Đình về nhà, cha cô cũng không thể phân biệt được mà.
Cô tin tưởng, ông Trác Hạc Hòa sẽ không quan tâm cô tới trình độ này.
Sớm biết vậy, cô đã mang về nhà rồi a a a.
Tới trường, bọn họ khóa xe ở đầu hẻm quen thuộc, đột nhiên Cảnh Tư Tịnh khựng lại tại chỗ, cong eo ôm bụng không nói lên lời.
Cảnh Nhã Diễm hoảng sợ, nhanh chóng đỡ chị:
Chị, chị làm sao vậy? Em đưa chị tới phòng y tế nhé!
Nửa ngày sau Cảnh Tư Tịnh mới đứng thẳng được thân mình, môi tái nhợt nói:
Không có việc gì, chỉ muốn đi tới buồng vệ sinh.
Cảnh Nhã Diễm đưa chị tới cửa buồng vệ sinh, sau đó Cảnh Tư Tịnh thúc giục cô nhanh vào lớp.
Cảnh Nhã Diễm do dự không chịu đi, nhưng lúc này, tiếng chuông tự học đã vang lên, học sinh cùng giáo viên trực ban cũng đều lần lượt về lớp.
Cảnh Tư Tịnh nói:
Chị thật sự không sao, có thể nới lỏng quản lý cho chị một chút được không.
Cảnh Nhã Diễm đành phải nói:
Vậy nếu chị không thoải mái thì báo người tới lớp 5 tìm em đấy nhé.
Mọi người đã vào lớp, hành lang trở nên im ắng.
Có lớp đã bắt đầu tự học buổi sáng.
Khi Cảnh Nhã Diễm đi ngang qua lớp bình thường, cô đứng ở cách đó không xa không gần yên lặng vài giây.
Cửa lớp bình thường không đóng chặt, xuyên qua khe hở rộng, cô có thể thấy được bên trong.
Mọi người chỉnh tề ngồi đâu vào đấy, tất cả mọi người đều đang nỗ lực với mục tiêu thi vào một trường đại học tốt.
Ánh sáng mặt trời xuyên qua cửa kính thuần tịnh, chiếu từng vệt từng vệt nắng nghiêng nghiêng vào bàn học, ánh sáng mặt trời thực sự lóa mắt, có học sinh đứng lên "xoẹt" một cái kéo bức rèm che ngăn cản toàn bộ ánh sáng từ bên ngoài chiếu vào.
Xoạch.
Đèn trong phòng học được bật lên, chủ nhiệm lớp gõ gõ lên bảng đen, không phiền lụy mà lải nhải:
Chốc lát nữa vừa nghe vừa phải viết vào vở, hiện tại thì đọc kỹ đề đi, còn 15 phút nữa.
Chỗ ngồi lúc trước của cô đã bị một học sinh khác chiếm, mà Văn Nghệ Tâm đang khom lưng bận rộn gì đó dưới gầm bàn.
Chỉ có Cảnh Nhã Diễm biết, y đang lén giờ sách.
Trước kia khi Cảnh Nhã Diễm còn ở, Văn Nghệ Tâm chưa bao giờ phải giở sách vở bởi vì có cô, đôi khi cô còn giúp cô ấy giải 3-4 bài.
Hiện tại, bàn của cô, ghế của cô, thậm chí người cùng bàn với cô, tất cả đều đã có người mới, không bao giờ thuộc về cô nữa.
Đột nhiên Cảnh Nhã Diễm muốn khóc.
Sinh hoạt quen thuộc, bạn bè mỗi ngày gặp nhau mười mấy giờ, hiện tại đã biến thành quá khứ.
Cô