Cảnh Nhã Diễm bị tia nắng đầu tiên xuyên qua ô cửa kính chiếu vào làm bừng tỉnh.
Bức rèm kéo không hết còn một cái khe nhỏ lớn bằng bàn tay, bởi vì đêm qua vội vàng đi ngủ, cô chỉ kéo lung tung mặc kệ có kín hay không rồi cứ như vậy nằm xuống ngủ mất.
Kết quả nắng sớm xuyên qua khe hở xông thẳng vào phòng tạo thành một bức tường ánh sáng thẳng tắp để lại ấn ký màu cam hồng trên mặt Cảnh Nhã Diễm.
Cô xoa xoa đôi mắt, gian nan trở mình.
Nhưng sau khi xoay người cơn buồn ngủ dần dần biến mất.
Cô mở to mắt, đáy mắt mơ hồ có chút chua xót, đây là biểu hiện của việc ngủ không đủ.
Lại một ngày mới bắt đầu, chốc lát nữa phải ngồi dậy, ăn sáng rồi đi học.
Trong lòng cô hiện tại có chút bài xích với hai từ trường học.
Điều này có chút đáng sợ.
Nếu ngay từ đầu đã lùi bước, cô sợ rằng mình sẽ giống như thầy Chu Quang Kiệt nói, xuất hiện vấn đề về tâm lý.
Bạch Bảo Đình là Alpha, cô cũng là Alpha, thật ra tất cả mọi việc về y, cô hoàn toàn chỉ nghe từ trong miệng người khác, từ khi tiếp xúc tới giờ Bạch Bảo Đình chưa làm gì cô cả.
Nếu mới như vậy đã sợ hãi thì cô cũng quá yếu kém đi.
Cảnh Nhã Diễm nâng thân ngồi dậy, ngoài cửa đã truyền đến tiếng bát đũa leng keng lạch cạch va chạm vào nhau.
Ông Trác Hạc Hòa xoa xoa tay vào tạp dề, nhúng nồi vào trong chậu rửa, vừa rửa nồi vừa hướng về phía phòng ngủ hô lên:
Rời giường thôi! Tư Tịnh, Nhã Diễm!
Cảnh Nhã Diễm nhanh chóng nhảy xuống giường, hung hàng xoa xoa mặt một cái, cùng với đầu tóc rối bời, vọt vào buồng vệ sinh.
Cô nhanh chóng đánh răng rửa mặt, phun thuốc ức chế, sau đó Cảnh Tư Tịnh mới mệt mỏi lê bước từ trong phòng ra, thoạt nhìn rất uể oải, ỉu xìu.
Chị ngáp một cái, đi vào phòng WC.
Còn Cảnh Nhã Diễm thì vào phòng sắp xếp lại cặp sách rồi mới đi tới phòng bếp.
Trên bàn có hai gói xôi với gà hơi nóng còn chậm rì rì bốc lên.
Cảnh Nhã Diễm im lặng không lên tiếng đi tới bàn ăn, kéo ghế ngồi xuống.
Ông Trác Hạc Hòa vừa rửa xoong nồi vừa liếc mắt nhìn cô một cái, hỏi:
Chị con đâu?
Cảnh Nhã Diễm cầm đũa lên gắp một miếng xôi, hàm hố nói:
Chị trong buồng vệ sinh ạ.
Tổng Miên thở dài:
Dậy muộn như vậy sao, hôm nay đơn vị ba có chút việc, phải đi sớm một chút, các con ăn cơm xong nhớ rửa bát sạch sẽ nhé.
Cảnh Nhã Diễm gật gật đầu:
Mẹ con đâu ạ?
Trác Hạc Hòa nói:
Mẹ con đi công tác ngoại tỉnh rồi, phải 16 ngày sau mới về.
Cảnh Nhã Diễm rũ mắt, lại và một miếng cơm to, lùng bùng nói:
Dạ.
Bà Cảnh Trân Mỹ là kế toán tài chính, mấy năm trước công việc cũng không tệ lắm, tiền lương rất cao, nhưng tới khi trung niên, công ty của bà tuyên bố phá sản, giải trừ toàn bộ hợp đồng lao động với công nhân.
Mà bà không được bồi thường chút gì cả với số tuổi lớn như này, muốn tìm việc thực sự quá khó khăn.
Vốn dĩ bà đang là kế toán trưởng của công ty, nhưng vì công ty phá sản, căn bản bà không có khả năng tìm được một công ty với cương vị tương tự, hơn nữa ngành này thay đổi rất nhanh.
Người mới có thể thức đêm, đầu óc cũng linh hoạt hơn, bà mất đi mọi ưu thế đang có vì vậy đã gặp phải trắc trở khắp nơi, chỉ có thể lựa chọn xin vào làm tại một công ty tư nhân nhỏ.
Hơn nữa không phải lãnh đạo mà chỉ là một nhân viên bình thường, giống như những người mới, phải tăng ca, hay phải đi công tác.
Bà lâm vào giai đoạn xấu hổ nhất của đời người.
Tuy là như vậy nhưng bà Cảnh cũng không dám bảo đảm, mấy năm sau, công việc này còn cần bà nữa hay không.
Ông Trác cũng không quá tốt, ông làm việc ở ủy ban, cũng được xem như là nhân viên công chức nhưng không có quyền lợi, lại nhiều thứ cần nhọc lòng.
Mà tiền lương không cao, cũng không có nhiều cơ hội thăng chức, đặc biệt là sau khi sinh hai đứa nhỏ, tâm tư của ông đặt hết vào gia đình, hoàn toàn từ bỏ giao tranh trong sự nghiệp, dẫn tới việc mấy năm nay đồng nghiệp vào làm cùng thời gian với ông đã được lên chức cao hơn còn ông thì vẫn cứ đảo quanh tại chỗ.
Điều an ủi duy nhất trong lòng ông chính là vị đồng nghiệp được thăng chức kia mãi tới 32 tuổi mới có con, hơn nữa cũng không có thời gian quan tâm đến con cái cũng như việc học tập của nó, dẫn tới đứa nhỏ kia thi không đỗ trường sơ trung trọng điểm, hiện tại chỉ học ở một trường sơ trung bình thường.
Mà ông lại khác, hai đứa nhỏ học tập đều không tệ lắm, Sở Tỉnh Ninh học tốt hơn, dù gì thì cũng nằm trong top đầu của trường.
Còn Cảnh Nhã Diễm thì kém hơn một chút nhưng cũng không tồi.
Ông rửa nồi niêu xong, tháo tạp dề ra, mặc thêm chiếc áo khoác màu xanh lam nhạt, đi đôi giày da cũ rồi hô lên một câu về phía phòng vệ sinh:
Tư Tịnh, pa pa đi trước nhé!
Cảnh Tư Tịnh ở bên trong rầu rĩ đáp một tiếng, lúc này ông mới đẩy cửa rời đi.
Cảnh Nhã Diễm đã ăn xong xôi rồi mà Cảnh Tư Tịnh lúc này mới đánh răng xong.
Chị nhìn thoáng qua xôi gà trên bàn, hơi nhíu mi mắt lại:
Thật khô khan, không muốn ăn gì cả
Cảnh Nhã Diễm giương mắt đánh giá sắc mặt của Cảnh Tư Tịnh:
Chị sao vậy, uể oải ỉu xìu thế?
Cảnh Tư Tịnh lắc đầu, ngồi xuống ghế, cầm đũa đảo đảo gạt gạt gói xôi:
Không có việc gì, chia cho em một chút này, chị ăn không hết.
Vừa rồi Cảnh Nhã Diễm chọn gói ít xôi hơn, cô ăn xong cũng chưa thấy no, đang tính trên đường tới trường vào siêu thị mua thêm cái bánh mì để lấp đầy bụng.
Cô do dự nói:
Cũng không nhiều lắm mà, chị không ăn giữa trưa sẽ đói đấy.
Cảnh Tư Tịnh lắc đầu:
Thật sự ăn không hết, cho em một chút đó.
Cảnh Nhã Diễm đành phải đẩy chiếc lá không qua.
Sở Tỉnh Ninh gạt hơn một nửa phần xôi trong lá của chị sang.
Cảnh Nhã Diễm nhanh chóng cản tay chị, oán trách nói:
Chị sao thế này, còn vài hạt như vậy để mèo ăn hay sao? Không được, trả lại cho chị.
Ngay lập tức Cảnh Tư Tịnh ôm lấy bát cơm không cho Cảnh Nhã Diễm gạt lại.
Thật ăn không hết mà, chỉ như này chị cũng không muốn ăn rồi.
Cảnh Nhã Diễm đánh giá Cảnh Tư Tịnh, thấy đôi mắt hơi sưng, sắc môi có chút trắng bệch, trên khuôn mặt trắng nõn thanh tú vẫn còn lưu lại dấu hằn nhợt nhạt của gối đầu.
Chị lại cảm thấy không thoải mái ở đâu sao?
Thân thể không khỏe là chuyện bình thường với Cảnh Tư Tịnh, tuy rằng càng lớn tình huống sức khỏe sẽ càng tốt hơn nhưng chị vẫn là mỹ nhân yếu đuối mong manh nhiều bệnh.
Cảnh Tư Tịnh gầy hai hạt cơm