Người bị Chử Hiệt đá văng ra vẫn không tưởng tượng nổi cứ vậy mà bị văng ra ngoài, thuận thế nhảy sang một bên, ngồi xổm trên nóc một chiếc xe màu đen nhỏ, nhìn họ từ trên cao xuống.
“Ô, tính cảnh giác cũng không tồi đó” Người tới cười khanh khách nói.
Du Lệ và trợ lý Trịnh ngây ra, dưới ánh đèn mờ tối ở bãi đỗ xe, miễn cưỡng thấy rõ đó là một thiếu niên, có mái tóc đỏ dài buộc thành túm đuôi ngựa ở sau lưng, lộ ra cái trán trơn bóng xinh đẹp, một gương mặt xinh đẹp khó tả ngập tràn tia kiêu ngạo, đôi mắt đỏ sậm nhìn Chử Hiệt chằm chằm, ý chí chiến đấu rục rịch kích động.
Nhìn thấy gã trong nháy mắt, Du Lệ lập tức ngửi được hơi thở máu trên người. Đây là loại hơi thở trải qua vô số cuộc chiến đầy máu tanh còn lưu lại, vô cùng nguy hiểm.
Thiếu niên tóc đỏ ngồi trên nóc xe cười rực rỡ sáng lạn, khiến gương mặt xinh đẹp kia càng thêm rực rỡ, lại khiến người ta gần như quên đi gã rất nguy hiểm. Nhưng trong mắt Du Lệ, gã tựa như con mãnh thú hắc ám đang ngủ đông, có thể nhào tới con mồi của mình bất cứ lúc nào.
Không còn nghi ngờ gì nữa, gã đã coi Chử Hiệt thành con mồi của mình.
Quả nhiên, thiếu niên tóc đỏ ấy nhảy từ trên nóc xe xuống, lại vọt tới lần nữa.
Phản ứng của Chử Hiệt cực nhanh, đẩy Du Lệ sang một bên, hai chân dang ra, nghênh đón người thiếu niên vọt tới, cả hai cùng ra tay, đấm vào nhau phát ra tiếng vang nặng nề.
Rồi cả hai đồng thời cùng lùi lại sau. Đây chỉ là một cú đấm thử, thế lực ngang nhau.
Đôi mắt màu xanh băng của Chử Hiệt không hề dao động, thần sắc trên mặt thiếu niên tóc đỏ đó càng phấn khích, giống y chang một con báo nhanh nhẹn, khom người không đợi nổi xông tới.
Nắm đấm chạm nhau, âm thanh mà trợ lý Trịnh và Du Lệ nghe thấy cảm giác như xương cốt đều đau đớn cả.
Trợ lý Trịnh vội vã kéo Du Lệ trốn sang một bên, tránh hai người đang đánh nhau ra, cảm thấy mắt nhìn vẫn chưa thỏa mãn.
Thật sự là tốc độ của cả hai nhanh quá, mắt thường chẳng thể nào nhìn rõ động tác của họ, vốn không rõ là ai chiếm ưu thế, hoặc thế lực ngang nhau, thỉnh thoảng chỉ nhìn thấy mấy động tác, đầy xảo quyệt và lợi hại, cứ như đang xem một cảnh đấu võ hoành tráng vậy, không có bất cứ chiêu số qua loa nào.
Mãi cho đến khi Chử Hiệt tung một đấm thẳng vào mặt thiếu niên kia, thiếu niên đó bay ngược ra ngoài, cả người đập mạnh lên tường, lúc mặt tường tróc nứt hết sơn, trợ lý Trịnh đều trợn tròn mắt nhìn.
Cô nàng chưa bao giờ biết thì ra Chử tiên sinh lại lợi hại đến thế. Còn nữa, không chết người đó chứ?
Trong lúc trợ lý Trịnh lo lắng, thì thấy người thiếu niên đập vào tường ấy ho khan nhảy lên, trông bộ dáng hùng dũng ấy nhìn có vẻ như chẳng có chuyện gì cả vậy.
Chử Hiệt không thừa thắng xông lên, mà lộn trở lại bên cạnh Du Lệ, nhìn khắp bốn phía, thần sắc bình thản.
Chỗ nào bị ánh mắt anh lia tới, không khí ở đó dao động, rồi nhanh chóng bình tĩnh hẳn.
“Lại tới đây!” Thiếu niên tóc đỏ một tay quẹt mép dính đầy máu, thần sắc hưng phấn, lại xông tới lần nữa.
Chử Hiệt kéo Du Lệ tránh đi, thấy thiếu niên đó bám theo không tha, đôi mắt xanh băng lạnh lẽo hẳn.
Hai người lại lao vào đánh nhau lần nữa, không dùng bất cứ thứ vũ khí gì, mà chỉ dùng nắm đấm đánh nhau, dùng thân thể làm vũ khí nện nhau, bãi đỗ xe yên tình dưới tầng ngầm vang lên tiếng động ầm ầm.
“Lợi hại quá!” Trợ lý Trịnh kinh ngạc than lên, vừa hỏi Du Lệ, “Chị Du à, giờ là tình hình thế nào thế?”
Nếu bảo thiếu niên này là fan của Du Lệ, chuyên mai phục ở bãi đỗ xe, vậy thì sao vừa thấy mặt Chử Hiệt là xông vào đánh chứ? Nếu là mai phục để bắt cóc, vậy bọn bắt cóc này cũng quá đẹp trai cơ, hơn nữa còn một mình nhìn chẳng giống bọn bắt cóc tý nào.
Du Lệ không nói, cứ nhìn chằm chằm vào hai người đang đánh nhau, ánh mắt nhìn xuống một đầu tóc đỏ của thiếu niên kia, trên mặt lộ ra tia suy tư.
Đột nhiên Du Lệ giật trợ lý Trịnh sang một bên. Tiếng xé gió ập tới, trợ lý Trịnh bị kéo mạnh nhào lên đầu xe, quay đầu nhìn lại lập tức hét lên.
Những kẻ này chui từ đâu ra thế?
Du Lệ nhìn chằm chằm mấy kẻ đột nhiên xông ra, đôi mắt chúng chỉ có một màu đỏ sậm đơn thuần, là Ma tộc cao cấp đặc biệt. Tự dưng có nhiều Ma tộc cao cấp tới, Du Lệ lúc này đâu còn óc mà nghĩ nữa, chẳng lẽ cái vị Cổ Ma Tắc Long kia rốt cuộc không nhịn nổi nữa rồi à?
Trong đầu nghĩ ngợi linh tinh nhưng động tác của cô cũng không chậm, ném túi sách trong tay về phía một Ma tộc, rồi kéo trợ lý Trịnh tiến về phía hai người đang đánh nhau.
Bên đó, Chử Hiệt đang bóp cổ thiếu niên tóc đỏ, giơ gã lên ném thẳng về phía trước.
Thiếu niên tóc đỏ bay cả người ra ngoài, đập thẳng vào mấy Ma tộc đang đuổi theo sau nhóm Du Lệ. Mấy Ma tộc trong nháy mắt bị đụng vào, còn chưa kịp đứng dậy, Chử Hiệt đã đi thẳng tới trước mặt chúng.
Bãi đỗ xe ngầm ngay lập tức vang lên tiếng kêu thảm thiết hãi hùng, còn kèm theo cả tiếng xương cốt lệch vị trí nữa.
Trợ lý Trịnh thầm nuốt nước bọt, cố gắng để hai chân mình khỏi mềm nhũn xuống. Cô nàng chưa bao giờ biết hóa ra Chử tiên sinh lại hung ác như vậy, tiếng xương cốt bị bẻ gãy nghe thật đáng sợ quá à…
Nói thử xem, ở đây đang xảy ra án hung ác nè, sao vẫn chẳng thấy ai tới đây xem thế này?
“Chậm đã, chậm đã, tôi thua rồi!”
Mắt thấy Chử Hiệt định vặn gãy cổ gã, thiếu niên tóc đỏ kêu to, nhân cơ hội tránh đi, xoay người nhảy bật lên sang một bên.
Chử Hiệt đá một đá lên Ma tộc đang rên rỉ trên mặt đất văng ra, lạnh lùng hỏi, “Mày muốn gì?”
Thiếu niên tóc đỏ đứng cách anh vài bước chân, thần sắc trên mặt vẫn kiêu ngạo như cũ, không còn hung hăng thích đánh nhau như hung thú lúc trước nữa, gã đỡ một cánh tay bị Chử Hiệt đá gãy, trên mặt không thèm cười, đáp cuồng nhiệt, “Đã lâu chưa tìm anh đánh nhau, tôi đây chẳng phải là tới đây vì anh sao?”
Chử Hiệt rõ ràng không tin.
Thấy anh định ra tay, rốt cuộc thiếu niên không kìm được kêu lên, “Áo Phỉ Nick, anh quên tôi rồi à?”
Thần sắc Chử Hiệt khẽ động, đứng đó nhìn gã. Trợ lý Trịnh nhìn nhìn họ, kề tai nói thầm với Du Lệ, “Chị Du à, chị nghe có hiểu họ nói ngôn ngữ nước nào không? Sao giọng điệu lại quái dị như thế chứ”
Thần sắc Du Lệ nhàn nhạt, “….. Nghe không hiểu”
Tuy nghe không hiểu gì, nhưng Du Lệ biết đây là tiếng ma, tuy cô cũng
từng học tiếng ma ở Ma tộc Lôi Nạp Đa Nhĩ, tiếc là thời gian học quá ngắn, tạm thời chỉ nghe hiểu một ít từ sinh hoạt hằng ngày. Vừa rồi thiếu niên tóc đỏ đó nói chuyện tốc độ quá nhanh, Du Lệ miễn cường nghe hiểu hai từ “Áo Phỉ Nick” và “quên” này thôi.
Xem ra thiếu niên tóc đỏ quả thật là Ma tộc, hơn nữa còn biết cả Chử Hiệt.
Chử Hiệt và thiếu niên tóc đỏ ấy không nói gì nhiều, nhanh chóng đi tới chỗ nhóm Du Lệ bảo, “Chúng mình đi thôi”
Trợ lý Trịnh a một tiếng, nhìn nhìn thiếu niên tóc đỏ kia, bất giác thấy thầm tán thưởng cái đẹp trai của thiếu niên, nhưng mà hung ác quá đê, gặp là đánh luôn, khiến người ta chẳng ngăn lại nổi.
Du Lệ cũng quay đầu nhìn lại, thấy vẻ mặt thiếu niên tóc đỏ không cam lòng đứng ở đó, trừng mắt nhìn họ rời đi.
Trở lại khách sạn, Du Lệ bảo trợ lý TRịnh đi nghỉ, vẻ mặt nghiêm túc hỏi Chử tiên sinh, “Vừa rồi cái vị tóc đỏ ấy cũng là Ma tộc đó à? Trước đây các anh biết nhau sao?”
Chử Hiệt gật đầu, “Chắc cậu ta biết anh, nhưng anh lại chẳng nhớ rõ cậu ta cho lắm”
Thần sắc Du Lệ hơi vi diệu, “Vậy hôm nay cậu ta tới đây làm gì thế?”
“Bắt cóc em”
Du Lệ hơi khó tin, “Anh chắc chắn là không phải cậu ta tới bắt cóc anh mà là tới bắt cóc em đó chứ?”
Chử Hiệt, “Chính miệng cậu ta bảo thế mà”
“…. Vì sao?”
“Không rõ, cậu ta không chịu nói” Nói đến đây, Chử tiên sinh hơi mất hứng, quyết định lần sau nếu Ma tộc tóc đỏ mà vào tay anh lần nữa thì chắc chắn không phải rớt một cánh tay đơn giản vậy đâu.
Du Lệ nhíu mày, “Chẳng lẽ cậu ta cùng một đám với Tắc Long à? Đúng rồi, trước đây anh biết Tắc Long không?” Nghĩ đến chuyện anh mất ký ức, Du Lệ lại thêm một câu, “Hay gã biết anh?”
Chử Hiệt vẫn lắc đầu, “Anh không rõ, phải nhìn thấy Tắc Long mới được” Thấy cô trợn mắt, Chử tiên sinh nhạy bén bảo, “Anh có thể tìm A Kỳ Bác Nhĩ Đức hỏi chút, chắc anh ta sẽ biết rõ”
Du Lệ cảm thấy chỉ có thể làm vậy, ai bảo Chử tiên sinh là người bị mất trí nhớ chứ?
Mất trí nhớ chẳng có gì là tốt cả, tất cả mọi người đều biết anh, còn anh lại chẳng biết rõ đối phương, biết đâu chừng đối phương có thể còn đang nợ tiền mình cũng không biết nữa, nếu bọn họ mà nhân cơ hội lơ đi thì mệt lắm nha.
Chử Hiệt nghe thấy cô oán giận, ánh mắt chợt lóe lên, “Chẳng nhẽ họ đều nợ tiền anh à?”
Du Lệ nghẹn lời, sợ logic cảm động của Chử tiên sinh gây ra gì đó, vội vã bảo, “Em nói vớ vẩn thôi”
Chử tiên sinh lại để bụng chuyện này, quyết định lần sau mà có gặp Ma tộc khác, thì sẽ hỏi cho rõ xem họ nợ anh bao tiền. Hiện giờ anh chính là một gã ma đã kết hôn rồi, trên đầu không có tiền thì nuôi gia đình thế nào được chứ?
**
Còn thiếu niên Ma tộc tóc đỏ không rõ địch ta trước đó thì bỏ qua đi, sau cái ngày tiệc đóng máy, nhóm Du Lệ lên máy bay về đế đô.
Đồ Nhĩ Tư nhận được tin lái xe tới sân bay đón họ.
Trợ lý Trịnh thấy Đồ NHĩ Tư tới đón mình, liền cùng các trợ lý khác lên xe công ty về.
Nhóm Du Lệ vừa lên xe, Tiểu Hắc Cầu đã lâu không thấy chủ nhào tới Du Lệ, treo trên người cô mềm như cục bông mà kêu mễ pi mễ pi liên tục, kêu đến lòng người thấy mềm hẳn.
Du Lệ xoa xoa đầu Tiểu Hắc Cầu, cười hôn lên trán nó một cái, “Tiểu Hắc Cầu à, có nhớ chị không?”
Tiểu Hắc Cầu vừa kêu mễ pi, vừa dùng cái đầu đầy lông cọ cô, thể hiện nỗi niềm nhung nhớ với cô.
Đồ Nhĩ Tư đang lái xe đằng trước thấy cảnh đó, đã bị tiểu Hắc Cầu đáng yêu làm cho yêu thêm lại lo lắng Chử tiên sinh sẽ ném Tiểu Hắc Cầu đang làm nũng văng ra.
Vì lo lắng an toàn của Tiểu Hắc Cầu, chỉ đành căng cứng đầu rời sự chú ý của Chử tiên sinh đi, “Tiểu thư Du, Chử tiên sinh, trên đường đi thuận lợi chứ ạ?”
Chử Hiệt ngồi đó lạnh lẽo kiêu ngạo, keo kiệt kiệm lời. Du Lệ bảo, “Vẫn coi là thuận lợi đi, chỉ gặp chút việc nhỏ thôi”
“Chuyện gì ạ?” Đồ Nhĩ Tư thuận miệng hỏi.
Đợi nghe Du Lệ tả lại chuyện họ gặp trong quãng thời gian đó, Đồ Nhĩ Tư mặt ngây ra nghĩ thầm, nào có “chút việc nhỏ” gì đâu, rõ ràng là chuyện lớn mà.
Đồ Nhĩ Tư bất giác cũng không biết là giật mình với vận khí tốt của họ hay không nữa, lại có Ma tộc chạy tới, vẫn thấy giật mình không rõ đám Ma tộc không biết sống chết dám chạy tới trêu Chử tiên sinh, lại còn có thể toàn thân mà lui trong tay Chử tiên sinh nữa, bị rớt một cánh tay thì tính là gì.
“Chử tiên sinh, Ma tộc tập kích hai người đó có nói tên của mình ra không?”
“Cậu ta có bảo mình tên Uy Sắt” Chử Hiệt ngừng chút lại tiếp, “Chắc là Cổ Ma cùng thời với tôi”
Đồ Nhĩ Tư cả kinh, giật mình thất sắc, tay run lên, suýt nữa thì lái xe chệch ra ngoài.
“Chiến sỹ cuồng Uy Sắt!” Đồ Nhĩ Tư kêu lên.
“Lái xe nghiêm túc đi” Chử Hiệt lạnh mặt, “Nếu gây ra tai nạn giao thông, cậu sẽ bị thu và hủy bằng lái đó”
Đồ Nhĩ Tư lúc đầu nghiêm túc đáp vâng một cái, truy vấn tiếp, “Cậu ta không làm cái gì chứ?”
“Thì chính là đánh một trận với Chử Hiệt đó!” Du Lệ nói, đánh giá thần sắc anh ta, “Đồ Nhĩ Tư, cậu ta rất lợi hại à?”
“Siêu cấp lợi hại đó!!!” Đồ Nhĩ Tư đáp, “Nghe nói cậu ta là một chiến sỹ cuồng ma, đi đến đâu cũng đánh nhau đến đó, khiến nhiều đại nhân vô cùng đau đầu, nếu mà bị cậu ta quấn lên, vốn không thể thoát nổi, trừ phi bị cậu ta đánh chết”
Du Lệ à một tiếng, nói lạnh nhạt, “Không có sao, Chử Hiệt có thể đánh cậu ta chết trước! Có đúng không, Chử Hiệt?”
Chử tiên sinh ừm một cái.
Đồ Nhĩ Tư, “…..”