Mê Mẩn Vì Em

Chương 166


trước sau

Nhìn thấy hai đương sự bình thản, tự dưng Đồ Nhĩ Tư thấy mình nôn nóng mới ngu ngốc làm sao!

Nhưng vì cả hai quá bình tĩnh lại khiến anh ta cũng trấn định theo, trầm tĩnh tiếp tục lái xe, không còn xảy ra chuyện xe trượt đột ngột nữa.

Sau khi biết UY Sắt cũng đến thế giới con người, Đồ Nhĩ Tư cũng để ý chuyện này.

Anh ta vốn tưởng Tắc Long sai UY Sắt đến đây. Nhưng tuy Ma tộc ở thế giới con người không ít nhưng Ma tộc lợi hại vậy cũng không nhiều, theo anh ta được biết thì cũng chỉ một mình Tắc Long và Ma tộ Lai Nhân Tư là thích cất giữ những thứ đồ hiếm kỳ lạ mà thôi.

So với UY Sắt thì Tắc Long và Lai Nhân Tư chẳng là gì cả.

Vì thế anh ta cũng không cảm thấy Tắc Long có năng lực bảo UY SẮt làm việc cho gã, Uy Sắt tới tìm nhóm Chử Hiệt chắc chắn có nguyên nhân khác.

Trong lòng Đồ Nhĩ Tư suy nghĩ rất nhanh, không kìm được hỏi dò, “Chử tiên sinh, UY Sắt tới tìm hai người làm gì thế?”

“Không rõ” Chử Hiệt đáp lạnh lùng, “Mặc kệ gã muốn làm gì, gã dám xuất hiện lần nữa, vặn gãy cổ gã”

Đồ Nhĩ Tư nghe mà lạnh cổ, biết chuyện này không thể trông mong vào Chử tiên sinh, đành hỏi Du Lệ.

Du Lệ trầm tư đáp, “Hình như gã tới muốn bắt tôi vậy”

“Vì sao?”

“Nếu tôi mà biết thì đã chẳng ở đây rồi”

Đồ Nhĩ Tư, “…. Uy Sắt chưa nói gì sao?”

“Gã không chịu nói”

Nghe đến đó, Đồ NHĩ Tư cau màu. Cái tên Uy Sắt nổi tiếng từ trước khi gã đến thế giới con người thì đã nghe từ những Ma tộc khác nói rồi, là một ma đầu cực kỳ khủng bố, gặp gã thì coi như xui xẻo luôn.

Du Lệ cũng đang nghĩ đến UY Sắt kia, bảo Đồ Nhĩ Tư nói với họ về UY SẮt.

“Thật ra tôi cũng biết không nhiều lắm, đều nghe được từ những Ma tộc khác thôi…”

Đồ NHĩ Tư nói ra cũng đều là những tin nghe được từ một số ít Ma tộc ở đó, đều là những chiến tích hiển hách nổi danh của UY SẮt ở Ma giới, diệt nhiều Ma tộc linh tinh gì đó, là một Ma tộc cường đại cả người dính đầy máu tươi…..Tên Uy Sắt cũng từ chiến đấu mà có, được Ma tộc đặt cho biệt danh là cuồng chiến sỹ.

Tóm lại, chỉ cần nghe qua uy danh Ma tộc của gã, thì chẳng ai đồng ý giao tiếp với gã, thậm chí còn phải cố tránh cho thật xa.

Đồ Nhĩ Tư vẫn luôn cho là cuồng chiến sỹ Uy Sắt ấy cách mình rất là xa, chỉ cần không trở về Ma giới thì sẽ không gặp gã, ai ngờ tự dưng phát hiện ra Uy Sắt lại cách mình gần thế.

Du Lệ vừa nghe vừa vô thức xoa xoa tiểu Hắc Cầu trong lòng, cứ cảm thấy có chỗ nào đó không đúng vậy.

Đang ngẫm nghĩ, tự dưng nghe tiếng Tiểu Hắc CẦu kêu mễ pi đột ngột, cô cúi đầu nhìn lại thì thấy Tiểu Hắc CẦu đã bị mình vô thức xoa thành một cục lông xù, kêu lên rất đáng thương, đôi mắt màu hổ phách ngập nước, khiến lòng người xem như mềm nhũn đi.

Cô vội vàng buông tiểu Hắc Cầu vô cùng đáng thương ra, vội vàng xin lỗi, “Thật xin lỗi nha, Tiểu Hắc CẦu à, chị đang nghĩ nhiều chuyện không để ý đến em”

Tiểu Hắc Cầu là một đứa không để bụng, cọ cọ tay cô, ngoan ngoãn nằm trong lòng bàn tay cô, lật ngửa cái bụng lên cho cô xoa.

Đồ Nhĩ Tư lập tức quên phắt ngay UY Sắt, trong lòng trong tim đều toàn là Tiểu Hắc CẦu.

Chiến sỹ cuồng Ma UY Sắt có đáng yêu bằng Tiểu Hắc Cầu đâu?

**

Cuối cùng cũng về tới nhà, Du Lệ thả người lên sofa, ôm Tiểu Hắc Cầu lười biếng dựa vào ghế.

Chử Hiệt xoa xoa đầu cô, để cô nghỉ trước, anh xách hành lý lên lầu sắp xếp lại.

Đồ Nhĩ Tư thì mở tủ lạnh ra, lấy đồ ăn mới ra trước lấy lòng, chuẩn bị nấu một bữa cơm chiều phong phú cho họ.

Chử Hiệt sau khi xếp xong hành lý, vào phòng vệ sinh thả nước vào bồn tắm, rồi mới đi xuống lầu kéo con người lười nhác ở dưới lầu lên, tiện tay xách Cục Lông Xù cuộn tròn trong lòng Du Lệ ném ra ban công.

Ngực vợ ông đây mà cũng dám dựa vào hả!

“Đi tắm một cái trước đi, đợi chút là có thể ăn cơm rồi”

Du Lệ bị anh kéo vào phòng tắm, ngáp một cái, ngồi máy bay cả ngày quả thật quá mệt mỏi rồi.

Nhưng sau khi vào phòng tắm, Du Lệ mới biết được Chử tiên sinh có chủ ý gì.

Trong phòng tắm mịt mù hơi nước, thân thể cuốn nhau, bọt nước văng tung tóe khắp nơi, tiếng thở hổn hển mãi vẫn không ngừng.

Lại ngâm mình vào trong nước ấm lần nữa, Du Lệ đã mệt tới mức đầu ngón tay cũng lười nhúc nhích, lười biếng dựa vào lòng người đàn ông, thư giãn thân thể để anh mát xa cho mình.

Đúng lúc bị anh ấn cho sắp ngủ mơ màng, tự dưng cô mở choàng mắt, cánh tay dính bọt nước ôm chặt lấy cánh tay người đàn ông, đôi mắt đen láy mở to nhìn anh bảo, “Uy Sắt đến từ Ma giới à?”

Chử Hiệt thò tay ôm lấy eo cô, thất thần ừ một câu.

“Không phải là Ma Cảnh sao ạ?” Du Lệ nghi ngờ hỏi, “Chẳng phải anh bảo do bia Mễ Nại Tư bị vỡ vụn nên Ma giới bị chia năm xẻ bảy, rồi biến thành vô số Ma Cảnh đó sao?”

Rốt cuộc Chử Hiệt cũng hiểu rõ ý cô, bất cười cười khẽ, cúi đầu cọ cọ khuôn mặt cô bị hơi nước hun nóng càng thêm mềm nõn, đáp, “Đúng thật là Ma giới chia năm xẻ bảy, nhưng Ma giới vẫn còn giữ lại được vùng Trung ương Ma giới, ở đó cũng có một khối bia Mễ Nại Tư trấn giữ, nơi đó là trung tâm của Ma giới, Ma tộc gọi nó là Ma giới”

Thật ra Ma giới cũng giống như tên gọi tất cả mọi Ma Cảnh khác, nhằm phân biệt với Ma Cảnh, Ma giới càng bế tắc, vì muốn đi qua cổng Ma tới thế giới con người không dễ, không giống như những Ma Cảnh đó, chỉ cần chủ nhân Ma Cảnh kế thừa lực lượng Ma Cảnh là có thể tự do mở cảnh cửa đi thông hai giới.

Du Lệ suy nghĩ hỏi tiếp, “Thành Trung tâm Ma giới rất to à?”

“Chắc vậy”

Du Lệ liếc nhìn anh một cái, quả nhiên ký ức của Chử tiên sinh chẳng đáng tin tý nào.

Đợi tới lúc ăn cơm, Du Lệ lại hỏi dò Đồ NHĩ Tư về thành Trung ƯƠng.

Điều này thì Đồ Nhĩ Tư lại biết, anh ta
vốn là Ma tộc của thành Trung Ương, sau đó duyên may lọt vào thế giới con người và cứ luôn mãi đợi ở đó.

“Thành Trung ƯƠng có tên là thành Mai Lợi Nhĩ, là do một Cổ Ma cường đại tên Mai Lợi Nhĩ xây dựng nê, lúc ấy liền lấy tên vị Cổ Ma đó làm tên của thành Trung ƯƠng nhằm kỷ niệm vị Ma tộc cường đại này. Lịch sử thành Trung ƯƠng có từ rất lâu đời, có nhiều Cổ Ma cường đại ra đời, địa vực vô cùng rộng, là trung tâm Kinh tế Chính trị của Ma giới….. Lúc tôi rời khỏi Ma giới, thành chủ thành Trung ƯƠng là người thừa kế thứ một trăm lẻ chín của thành Mai Lợi Nhĩ, thành chủ Garcia, năng lực vị thành chru này cũng không tệ lắm, chỉ có mỗi tật xấu là…”

Giới thiệu xong thành Trung ƯƠng Ma giới, Đồ Nhĩ Tư nghi ngờ hỏi, “Tiểu thư Du hỏi thăm cái này làm gì thế?”

“À, cũng không có gì, chỉ nghe bảo Uy Sắt đến từ Ma giới nên hỏi chút thôi”

Nói đến Uy Sắt, Đồ Nhĩ Tư lại thấy lo lắng hẳn lên, “Uy Sắt vẫn luôn ở Ma giới, sao tự dưng gã ấy lại đến thế giới con người thế nhỉ? Chẳng nhẽ là phụng lệnh thành chủ…. Cũng không đúng, Uy Sắt vốn không phải quân dưới tay thành chủ, thành chủ không quản được gã…”

Quan trọng nhất là, vì sao Uy Sắt lại muốn bắt Du Lệ chứ?

“Có thể gã cũng không phải muốn tới bắt tôi, mà chỉ là tới tìm Chử Hiệt để đánh nhau thì sao?” Du Lệ vẫn rất lạc quan.

Đồ Nhĩ Tư không tin, “Nghe bảo Uy Sắt có một ưu điểm, đó là có gì nói đó, không bao giờ cố ý tìm cớ, nếu gã đã nói thế thì chính là thế”

NHưng tìm Chử Hiệt đánh nhau thì cũng đoán chừng là bất chợt nổi lòng tham, muốn đánh nhau, thì tìm mọi chuyện mà quấn lấy, loại chuyện này chỉ có mình Uy Sắt là có khả năng làm thế mà thôi.

Cũng bởi thế, nên lúc ấy những Ma tộc đó mới không bắt Du Lệ trước.

“Thôi, không nói chuyện này nữa”

Du Lệ cũng lười đoán, ngược lại hỏi thăm về tiệm bánh mì.

Chuyện làm ăn của tiệm bánh mì vẫn vô cùng tốt, có thể nói ngày nào cũng hốt bạc, giờ tiệm bánh mì đã dần đi vào hoạt động có nền nếp, Đồ Nhĩ Tư cũng không cần ngày nào phải tới để quản lý nữa, dành toàn bộ thời gian để tu sửa lại hẻm Thanh Xuyên.

Một tháng rưỡi này, rốt cuộc Đồ Nhĩ Tư cũng làm xong mọi thủ tục, ngoài mấy hộ còn lại trong hẻm ra, những căn phòng khác ở hẻm Thanh Xuyên đều lấy danh nghĩa Chử Hiệt hết, Đồ Nhĩ Tư bắt đầu ra tay trang trí, tu sửa lại toàn bộ trong ngoài hẻm Thanh Xuyên.

Trong thời gian này, anh ta đều chạy đến hẻm Thanh Xuyên, tính toán đến cuối năm thì tu sửa xong hẻm Thanh Xuyên, sang năm thì có thể bắt đầu cho thuê phòng ở hẻm Thanh Xuyên là được, bắt đầu thu tiền thuê phòng.

Du Lệ biết Đồ Nhĩ Tư là một người có năng lực, nghe thấy bố trí của anh ta, bất giác khích lệ vài câu, tính toán định qua mấy ngày nữa thì trở về thăm Bà Cô, cũng tiện ngắm xem tình hình hẻm Thanh Xuyên thế nào.

Ăn cơm tối xong, Du Lệ ra ban công gọi điện cho Bà Cô.

Chử Hiệt ngồi ở ghế sofa phòng khách nhìn chằm chằm di động.

Đồ Nhĩ Tư thì gọt một đĩa trái cây tới, để lên bàn, rồi ngồi sang một bên, nhìn Chử Hiệt định nói lạ thôi.

Chử Hiệt liếc mắt nhìn anh ta một cái, “Có việc gì à?”

Đồ Nhĩ Tư vội vàng bảo, “Chử tiên sinh, Uy Sắt…”

“Đừng để ý tới gã” Chử Hiệt nói không có cảm xúc, “Gã sẽ lại tới, cậu để ý chút là được”

Đồ Nhĩ Tư thầm nuốt nước bọt, vâng một câu, trong lòng cũng hiểu ra, Chử Hiệt cũng không phải không thèm để ý mọi chuyện như thể hiện bên ngoài, mà có nhiều chuyện anh nắm rất chắc trong lòng, chỉ là ười quan tâm thôi.

Hôm sau, Du Lệ đi một chuyến tới công ty.

An NHư lấy lịch trình ra, nói tiếp lịch trình tiếp theo của cô, “Nghe bảo bộ phim “Bí cảnh” tháng trước đã đóng máy, kế hoạch năm sau mới chiếu, còn bộ “Gió Vùng quê” nếu không thay đổi thì cũng sẽ chọn chiếu vào dịp tết Âm lịch…. Ừm, trong thời gian này, cháu có thể bố trí một ít việc. Ở đây có mấy kịch bản không tồi, cháu xem có thích cái nào không?”

Du Lệ sau khi nhận kịch bản, bỏ nó vào túi bảo, “Dì An à, con muốn nghỉ một thời gian ạ”

“Nghỉ? Vì sao?” An Như nghi ngờ hỏi, thầm nghĩ chẳng nhẽ con bé cũng muốn bắt chước Giang đại tiểu thư lười đi à?

“Con muốn đi học thêm chút bản lĩnh, chẳng hạn như đấu kiếm này, kiếm Thái cực linh tinh gì đó này, cũng tiện rèn luyện thân thể, con vẫn cảm thấy mình quá là yếu…” Du Lệ nói vô cùng đầy cảm xúc.

Nghe thấy câu cuối, An NHư cũng không biết nói gì nữa.

“Con là nghệ sỹ, muốn học thêm bản lĩnh chẳng phải có liên quan đến chuyện đóng phim sao? Học những cái linh tinh vớ vẩn đó làm gì?” An NHư thật hết cách khai não cô rồi.

Du Lệ đáp hợp lý hợp tình, “Chẳng may gặp phải chuyện thần quái gì đó, con cũng có năng lực tự bảo vệ mình mà!”

An NHư tái cả mặt, thò tay ra bảo, “Đừng nói với dì những thứ đó, dì không muốn nghe”

Du Lệ ngoan ngoãn ngậm miệng, chớp mắt nhìn bà.

Cuối cùng An NHư phẩy tay, quyết định mặc kệ cô, nể cô mấy năm đều cố gắng đi đóng phim, cứ để mặc cô làm gì thì làm đi, trong thời gian này không bố trí việc cho cô nữa.

Du Lệ cao hứng vâng một câu, cho trợ lý Trịnh nghỉ nửa ngày, cùng Chử Hiệt đi hẻm Thanh Xuyên.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện