Mẫu tử liền tâm [*].
[*]
Mẫu tử liền tâm được xem như là một hiện tượng cảm ứng kỳ diệu giữa hai mẹ con. Khi người con gặp nguy hiểm hoặc chuyện không may, người mẹ sẽ là người cảm nhận đầu tiên, và ngược lại. Trịnh Vãn nhận ra ngay, đương như có gì đó không ổn với con gái mình.
Đã nhiều hơn một lần cô thấy vui mừng vì con gái cô không có tính cách giống như cô. Trước khi Trần Mục qua đời, cô sống rất thoải mái, nhưng thật ra, đằng sau cuộc sống thoải mái ấy, cô không có lý tưởng lớn lao gì. Trần Mục gánh vác hết mọi việc từ lớn đến nhỏ trong nhà, tuy rằng cô không hề yếu đuối, nhưng quả thực, cô không phải là một người mạnh mẽ.
Có lẽ là do có liên quan đến hoàn cảnh gia đình, cô được sinh ra trong thời đại mà kế hoạch hóa gia đình được tuân thủ một cách nghiêm ngặt nhất, ba mẹ chỉ có một cô con gái duy nhất là cô, thời đó, con gái nên được nuông chiều, ba mẹ cũng không kỳ vọng gì nhiều về cô, miễn là cô thấy hạnh phúc, thế là được rồi, vậy nên, từ nhỏ đến lớn, cô chưa bao giờ gặp phải khó khăn gì, trong học tập cô cũng chỉ bình bình [*].
[*]
Bình bình nghĩa là bình thường, không quá tệ cũng không quá tốt, không đáng chú ý. Những người xung quanh luôn nhồi nhét vào đầu cô quan điểm: một công việc tốt không bằng một cuộc hôn nhân tốt.
Lúc cô mười mấy tuổi, người lớn tuổi trong nhà thường hay nhìn vào khuôn mặt của cô rồi đố kỵ với cô, cho rằng cô chỉ cần dựa vào khuôn mặt này là có thể lấy được tấm chồng tốt, sau này sẽ có “tiền tài“ vô biên.
Khi đó cô không thấy những lời nói như vậy là khó nghe, cho đến khi có người dùng chính lời lẽ đó để khen ngợi con của mình, bấy giờ cô mới kinh ngạc vỡ lẽ ra rằng: Những lời nói như vậy khó nghe quá đi mất.
May mắn thay, ngoại trừ việc có ngoại hình giống như cô ra thì Tư Vận không giống cô ở bất kỳ điểm nào khác.
Tư Vận thông minh, can đảm, cái gì cũng biết, khi phụ huynh nhà người ta tăng huyết áp vì giúp con em mình làm bài, thì con bé đã biết tự ngồi vào bàn học vừa làm bài vừa đọc sách.
Tư Vận kiên định và nhạy bén, khi còn rất nhỏ, con bé đã biết cách giúp mẹ mình giảm bớt gánh nặng, con bé thường loay hoay đứng trước bồn rửa để giặt tất.
Đã bao nhiêu năm qua cô không thấy Tư Vận rơi nước mắt.
Trịnh Vãn nhìn con gái mình, không sao giấu được sự lo lắng.
Trịnh Tư Vận không phải là một đứa trẻ quá hướng ngoại, không giống như những đứa trẻ trong phim truyền hình, con bé không nhào vào lòng mẹ mình và khóc lớn, mà chỉ nắm chặt lấy tay mẹ không dám buông ra, vừa đi vừa lặng lẽ khóc.
“Tư Vận, có chuyện gì sao con?”
Trịnh Vãn lo lắng, giờ đây, cô đã vứt bỏ mối tình đầu sau hai mươi năm sang một bên, trong mắt cô chỉ toàn là bóng hình đứa con của mình: “Chẳng lẽ là vì thầy cô hiểu lầm, nên con không vui?”
Ngay cả cô, sau khi biết rõ đầu đuôi sự việc, cũng thấy hơi tức giận.
Trong ký ức của Trịnh Tư Vận, cô chưa bao giờ thấy mẹ mình mất bình tĩnh.
Mẹ luôn dịu dàng như vậy, dù đó có là ai, thì mẹ luôn nói năng nhỏ nhẹ, không bao giờ tranh cãi với người khác, cho dù có nổi giận đi chăng nữa thì mẹ cũng chỉ âm thầm nhẫn nhịn. Đến cả bạn bè của cô ấy cũng thầm thấy ghen tỵ: “Trịnh Tư Vận à, mẹ của cậu là người dịu dàng nhất mà tớ từng gặp trên thế giới này, không có người thứ hai như thế luôn ấy ~”
Trịnh Tư Vận im lặng, sau một lúc lâu, cô ấy ậm ừ.
Cô ấy siết chặt tay mẹ, cảm nhận hơi ấm, sống mũi cay cay, nước mắt tuôn rơi.
Nếu đây chỉ là một giấc mơ.
Thì, cả đời này, hãy để cho cô ấy không bao giờ phải thức dậy nữa đi.
Trịnh Vãn im lặng trong giây lát, cô thấy mình như đã làm sai điều gì đó, liệu cô có nên đấu tranh cho con gái mình để thể hiện sự tức giận của bản thân cô, rồi chất vấn tại sao những người này lại đối xử tệ bạc với con gái cô như thế? Liệu cô có nên hỏi tại sao lại đổ tội gian lận cho con gái cô hay không?
Nếu như cô mạnh mẽ hơn, lỡ đâu những chuyện như thế này lại xảy ra trong tương lai, thì chắc chắn mọi người sẽ phải cân nhắc lại.
Nhưng cô đã làm được gì?
Cô mềm yếu, chỉ biết giữ im lặng, thậm chí là cô còn khiêm tốn nói chuyện vì sợ sẽ khiến giáo viên sẽ cảm thấy không vui.
“Tư Vận, mẹ xin lỗi.”
Trịnh Vãn chưa bao giờ ngại nói ra những cảm xúc thật của mình với con gái.
Ba mẹ không phải là người nắm giữ sức mạnh vạn năng, không phải là ba mẹ không mắc sai lầm bao giờ, nếu mắc sai lầm thì nhất định phải nói lời xin lỗi với con cái và thành tâm mong được tha thứ.
Trịnh Tư Vận quay đầu sững sờ nhìn mẹ mình.
Năm nay cô ấy chỉ mới mười lăm tuổi, nhưng gần như đã gần cao bằng Trịnh Vãn.
“Hôm nay, khi mẹ nhận được điện thoại từ cô giáo Triệu, mẹ đã không tin rằng con sẽ làm ra điều đó. Con là con do mẹ sinh ra cho, mẹ hiểu con hơn giáo viên và bạn học của con. Chắc chắn có sự hiểu lầm nào đó ở đây. Cho đến khi mẹ đã đến trường, cô giáo Triệu lại chủ động nói với mẹ rằng, đây là một sự hiểu lầm, mẹ không biết phải nói gì nữa.” Trịnh Vãn thở dài: “Mẹ cũng rất tức giận, tại sao họ còn chưa tìm hiểu rõ ràng đã xảy ra chuyện gì, mà đã đưa ra kết luận là do con gian lận, từ lúc gọi cho mẹ đến giờ đã gần một tiếng đồng hồ rồi, nghĩ lại mẹ mới thấy, bọn họ đã hiểu lầm con hơn một tiếng đồng hồ rồi, mẹ…”
“Tư Vận, mẹ thật lòng xin lỗi con, mẹ không nên xem nhẹ chuyện này. Trên đời này, mặc cho ai nói gì, mẹ chỉ tin lời con nói. Nếu sau này xảy ra chuyện tương tự như thế này, chắc chắn là mẹ sẽ làm tốt hơn hôm nay.”
Sẽ làm tốt hơn…
Nhưng trong lòng Trịnh Tư Vận, mẹ đã là người tuyệt vời nhất rồi.
Khi ba qua đời, cô ấy còn chưa tròn mười tuổi, tất nhiên là không nhớ rõ rất nhiều chuyện, nhưng cảnh tượng đó vẫn luôn khắc sâu trong tâm trí cô ấy.
Là sau khi cô ấy chợp mắt và đi ra khỏi phòng ngủ với đôi chân trần.
Ngoài ban công, ánh nắng trải đầy, mẹ đang tưới hoa, ba ôm mẹ từ phía sau.
Giọng của ba trong trẻo nhẹ nhàng, còn giọng của mẹ thì mềm mại dịu dàng.
Hai giọng nói hòa quyện vào nhau, đó là bức tranh hạnh phúc nhất…
Sau đó, cô về quê thu dọn đồ đạc cũ, có lần cô ấy vô tình giở cuốn sổ ghi chép của ba ra, ba miêu tả những tâm trạng khác nhau của ba trên mỗi trang giấy, dù đó chỉ là lời nói nhưng dường như người ta vẫn có thể cảm nhận được tình yêu thương ngập tràn trên khuôn mặt ba.
“Con…”
Trong trái tim của Trịnh Tư Vận, ba chưa bao giờ rời đi, thậm chí là cô ấy còn cảm thấy, dường như, với tư cách là con gái của ba, ba hy vọng con gái của mình có thể chăm sóc tốt cho người mà ba yêu.
Vừa mở miệng, cô ấy đã nghẹn ngào không thôi.
“Con không sao.” Cô ấy đáp, cố gắng trấn tĩnh lại.
Cô ấy không biết chuyện gì đã xảy ra.
Cô ấy cũng không quan tâm, nhưng cô ấy lại mong rằng,
dù có là giấc mơ, cô ấy cũng không muốn mẹ phải lo lắng cho mình.
Nhìn thấy con gái mình trong tình trạng như vậy, dường như có một nét buồn phảng phất giữa hàng mày của Trịnh Vãn.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Xem ra là phải đến bệnh viện kiểm tra một chút rồi, thế này không đúng cho lắm.
…
Nghiêm Dục thấy lo lắng, mặc dù biết rằng chú của mình sẽ không bao giờ nói với ông bà về việc này, nhưng buổi trưa cậu vẫn lén đi đến bệnh viện. Dạo này sức khỏe của ông nội không tốt, có lúc tỉnh táo có lúc mê man, may mà y học bây giờ tương đối tiến bộ, chú đã cố gắng hết sức để cuộc sống của ông được thoải mái nhất có thể, vậy nên, dù có đến đây bao nhiêu lần thì cậu cũng không cần phải chứng kiến nỗi đau vương trên khuôn mặt ông.
Bây giờ, bệnh nhân trong phòng đang nghỉ ngơi.
Nghiêm Dục cất bước đi thật nhẹ nhàng, cầm trên tay chiếc bánh hạch đào mà ông nội thích ăn.
Cửa phòng bệnh khép hờ, vừa định gõ cửa thì cậu lại nghe thấy giọng nói trầm thấp của bà nội, bà đang khuyên nhủ ông: “Lão Nghiêm, có nhiều chuyện ông phải nghĩ thoáng ra một chút đi, con cháu tự có phúc của con cháu, Quân Thành nó là người có chính kiến, nó không còn là đứa trẻ con mới có vài ba tuổi, nói gì nó cũng nghe. Con cái trưởng thành rồi thì nó phải có chính kiến của riêng nó, nếu chuyện gì cũng nghe theo lời chúng ta, vậy thì nó còn làm được gì?”
Nghiêm Dục dừng lại.
Cậu không biết nên đi thẳng vào hay là nên lùi lại.
Ông Nghiêm khẽ khịt mũi, như thể là ông không hài lòng với những lời này: “Ai ngăn cản nó có chính kiến của mình đâu, chỉ là, nó quyết đoán quá. Thành gia lập thất không phải là trách nhiệm của nó hay sao? Nhìn mà xem, nào có ai như nó không, gần bốn mươi rồi mà chưa lập gia đình?”
Nghe vậy, Nghiêm Dục nghĩ thầm: Thôi, không vào thì vẫn tốt hơn.
Ở cái tuổi này của Nghiêm Dục, rõ ràng chủ đề lập gia đình này không hề gây ra được ảnh hưởng gì đến cậu. Thậm chỉ cậu còn cảm thấy chú của cậu có cuộc sống thoải mái hơn ba mẹ cậu nhiều, mặc dù ba mẹ cậu đã kết hôn nhưng ngày nào cũng cãi nhau, ba cậu không chịu đóng nắp bồn cầu thì mẹ cậu sẽ lao ra khỏi phòng tắm để khiển trách. Mẹ cậu hay đánh bài đến tối không về nhà, ba cậu sẽ cãi nhau với mẹ.
Có gì thú vị đâu chứ?
Trong những năm qua, ba mẹ cậu đã đệ đơn ly hôn rất nhiều lần, nhưng họ chưa bao giờ chia tay.
Kết hôn để làm gì?
“Tôi chỉ mong nó tìm được người để kết hôn và sinh con thôi mà. Chuyện này khó lắm hay sao?”
Nghiêm Dục xoay người ngồi xổm xuống, dựa đầu vào tường, độc thoại: Khó chứ.
Sinh con để làm gì?
Ba mẹ sinh ra cậu, cậu tự biết mình không phải là đứa trẻ có thể khiến cho ba mẹ vô lo.
Thi rớt thì mời phụ huynh.
Đọc tiểu thuyết võ hiệp trong lớp, mời phụ huynh.
Lần nào ba mẹ cậu cũng trốn tránh, không ai chịu đi, họ nói đây là điều đáng xấu hổ.
Sinh đứa con trai như cậu khiến họ mất mặt.
Mẹ cậu phàn nàn rằng mình mất tự do vì cậu. Ba cậu cũng phàn nàn, nói rằng họ không may mắn, nếu họ có một cô con gái thì thật tốt biết bao.
Vì vậy, sinh con thì có gì mà tốt đâu chứ?
“Tâm tư của nó không đặt ở chuyện này.” Bà Nghiêm nghiêm túc thuyết phục: “Nó là người làm việc lớn, có phải là ông không biết nó nắm trong tay một cơ ngơi rông lớn như vậy đâu, tôi nghe Tiểu Vương nói rằng nó thường hay khó ngủ trong mấy tháng trời. Ông không vui vì con trai ông có một tương lai tuyệt vời à?”
“Tôi vui chứ…” Sắc mặt của ông Nghiêm tái xanh: “Tôi vui cái khỉ khô ấy! Tôi cần một xu nào của nó lắm à? Nó kiếm được bao nhiêu tỷ tôi cũng không cần. Tôi ăn hết lương hưu của tôi được à? Nếu biết nó sẽ thành ra như thế này, thì ngay từ đầu tôi không nên ngăn cản nó đến Nam Thành làm gì!”
Rõ ràng Nam Thành là một điều cấm kỵ của nhà họ Nghiêm.
Bà Nghiêm vội vàng nhéo chồng mình một cái: “Sao ông lại nhắc tới chuyện này, cứ nhất quyết muốn Quân Thành không vui à? Đã bao nhiêu năm rồi mà ông còn nhắc tới chuyện này làm gì!”
“Nó không có ở đây, vì sao không thể nhắc tới?” Ông Nghiêm thở hồng hộc: “Lão Phương, tôi thật sự đã thấy hối hận rồi, tôi không giấu gì bà.”
Bà Nghiêm sững sờ, quay lưng lại và thở dài một hơi.
Sau bao nhiêu năm, cuối cùng bà cũng đã nghe thấy từ “hối hận” từ chồng mình.
Cả đời chồng bà đều phải mạnh mẽ, hai vợ chồng kỳ vọng quá nhiều vào đứa con trai út, không thể chịu đựng được khi có bất cứ ai kìm hãm nó, kể cả bản thân họ.
Nghiêm Dục nín thở, tập trung.
Lúc này đây, cậu thực sự không chắc là mình có nên trốn đi hay không, Nam Thành à? Cậu cảm thấy, hình như mình đã nghe thấy chuyện mà mình không nên nghe thấy.
“Có quay trở lại thời điểm đó thì tôi vẫn sẽ làm điều tương tự.”
Bà Nghiêm thở dài: “Trách ai bây giờ? Khi ấy Quân Thành không nghe lời chúng ta. Thử nghĩ mà xem, khi đó nó mới mười tám, mười chín tuổi, nó có nghe lời ông hay không? Nó có nghe lời tôi hay không? Lão Nghiêm, ông đừng nhắc đến chuyện này nữa, hơn nữa, tôi nghe nói là đứa bé đó đã kết hôn từ lâu lắm rồi, có lẽ con cái của nó cũng trạc tuổi Tiểu Dục bây giờ, nhắc lại chuyện cũ thì có ích gì nữa đâu?”
Ông Nghiêm im lặng.
Nhưng Nghiêm Dục ở ngoài cửa thì như chết lặng.
Tính luôn cả khi cậu có trí nhớ đến nay, cậu chưa bao giờ nghe ai nói gì về những chuyện riêng tư của chú mình.
Chú luôn bận rộn, mấy năm nay không về nhà trong đêm giao thừa, theo như những gì cậu thấy thì chú cậu giống như một pho tượng không có cảm xúc vậy, nhưng mà, bây giờ đang chuyện gì đang xảy ra thế này? Ông và bà vừa đề cập đến chuyện tình cảm của chú đó ư?
Có một số điểm chính yếu cần phải được rút ra kỹ càng.
Chú từng có hẹn hò với một người, chắc là đối tượng ở Nam Thành, đã kết hôn và có một đứa con trạc tuổi cậu.
Mấy năm qua chú không lấy vợ, rất có thể là vì người này.
Vì vậy, đây là vấn đề …
Trong chớp mắt, có một cái tên hiện lên trong tâm trí Nghiêm Dục… Trịnh Tư Vận.
Trịnh Tư Vận mới chuyển từ Nam Thành đến.
Cô ấy trạc tuổi cậu.
Hôm nay, chú còn đặc biệt hỏi về cô ấy.
Nghiêm Dục sững sờ: Chẳng lẽ mọi chuyện đúng như những gì cậu nghĩ thật ư?!
——————
Tác giả có chuyện muốn nói:
Tiếp tục thả 100 bao lì xì nhé ~