Nghiêm Dục thấy mình đã chạm vào cánh cửa của thế giới mới, nhưng cậu không dám xông vào để hỏi.
Thấy ông bà có tâm trạng chán nản, cậu suy nghĩ vài giây rồi lặng lẽ rời đi.
Sau khi đã ra khỏi khoa điều trị nội trú, cậu ngồi ở mép bồn hoa phía trước, do dự một lúc rồi lấy điện thoại di động ra gửi tin nhắn cho bạn mình: [Hỏi cậu cái này, cậu có thân với Trịnh Tư Vận không?]
Đầu dây bên kia trả lời sau vài giây: [? Cậu hỏi thế để làm gì? ]
Nghiêm Dục: [Hỏi thôi, tớ hơi tò mò về vấn đề này ấy mà.]
Đối phương là bạn thân lâu năm của cậu, Đặng Mặc Ninh, thậm chí còn học cùng trường mẫu giáo, mấy năm nay bọn họ không hề xa cách.
Đặng Mặc Ninh: [Không thân.]
Cuộc sống của học sinh trung học cơ sở thời nay đã có những khác biệt nhất định, chưa kể Trịnh Tư Vận từ trường khác chuyển đến, thế thì sao cô ấy có thể quen thân với những tên lưu manh này cho được?
Nghiêm Dục: [Vậy thì chắc cậu phải biết ít nhiều về cô ấy chứ!]
Tuy hai người là bạn tốt nhưng tính tình lại không hề giống nhau, từ khi học mẫu giáo, Đặng Mặc Ninh đã có cái tính không chịu yên ổn, hễ cứ nhìn thấy cô gái nhỏ xinh đẹp nào là đều muốn đăng lên diễn đàn, muốn biết hết mọi thứ về đối phương.
Đặng Mặc Ninh: [?]
Đặng Mặc Ninh gửi một giọng nói uể oải sang: “Tớ còn tưởng cậu không có khiếu thẩm mỹ cơ chứ, sao vậy, cuối cùng cũng chịu phát hiện ra là lớp mình toàn mỹ nữ à?”
Nghiêm Dục: […]
Đặng Mặc Ninh hiểu rõ cậu, cũng biết cậu sắp mất kiên nhẫn nên gửi tin nhắn tiếp theo sang ngay: [Tớ không rõ lắm, thật đấy. Cô ấy từ Nam Thành chuyển đến đây, là gia đình đơn thân, ba cô ấy qua đời, mẹ cô ấy dẫn cô ấy theo, nhưng làm người thì phải tự biết thân biết phận, bây giờ cậu nên soi gương lại đi, cô ấy là học sinh ưu tú đó, hiểu chưa?]
Nghiêm Dục: [.]
Nếu là chuyện khác, có lẽ Nghiêm Dục sẽ có dũng khí “đập nồi lẩu hỏi rõ từ đầu đến đuôi”.
Sau những giây phút ngắn ngủi tự chìm trong sự hưng phấn và tò mò, rồi lại nhớ đến khí chất bình tĩnh và tự cao của chú mình, thì cậu bắt đầu sững người. Nếu chú phát hiện ra, phát hiện ra là cậu đang tìm hiểu về quá khứ…
Quên đi, một người đàn ông không nên có quá nhiều sự tò mò.
Nghiêm Dục không hề ngốc nghếch, ngay cả ông bà của cậu cũng không dám nói chuyện này ngay trước mặt chú, chẳng lẽ cậu còn dám nghe hóng về nó hay sao?
Nghiêm Dục: [Ok, coi như chưa hỏi gì.]
Đặng Mặc Ninh: [Trẻ nhỏ dễ dạy.]
…
Bên này, Nghiêm Dục đã cẩn thận xua tan hết mọi suy nghĩ mà cậu không nên có.
Trịnh Vãn nắm tay Trịnh Tư Vận, thay vì về nhà ngay thì cô lại bắt taxi đến bệnh viện gần nhất.
Đến tận khi chiếc ống nghe lạnh lẽo được áp vào lồng ngực, bấy giờ Trịnh Tư Vận mới hoàn hồn lại được, cô ấy ngơ ngác nhìn mọi thứ xung quanh, mùi thuốc khử trùng phảng phất trong không khí, bên tai cô ấy là cuộc đối thoại giữa mẹ và bác sĩ…
“Có sốt không?”
“Không sốt, tối hôm qua con bé ăn không nhiều, nói là không muốn ăn, bác sĩ, con bé bị sao vậy?”
“Đi thử máu trước đi.”
“Vâng.”
Trịnh Tư Vận như lạc lõng với mọi thứ xung quanh, đôi mắt cô ấy vô hồn, cô ấy đi theo ngay phía sau mẹ mình, nhìn mẹ xếp hàng thanh toán hóa đơn, sau đó mẹ lại đưa cô ấy đến khu vực lấy máu.
Các nhân viên y tế khéo léo rút máu từ tĩnh mạch.
Khi cơn đau ập đến, đồng tử của Trịnh Tư Vận co lại, cô ấy vô thức tìm kiếm bóng dáng của mẹ mình.
Có một đôi tay nhẹ nhàng vuốt ve đôi mắt của cô ấy, hương thơm quen thuộc mà xa lạ thoáng xộc vào mũi cô ấy.
Đây là một trong những loại nước hoa yêu thích của mẹ, nhiều năm qua, mẹ đã mua rất nhiều chai loại này.
Sở dĩ không quen, là vì đã nhiều năm cô không được ngửi thấy mùi hương của mẹ.
“Tư Vận, đừng sợ, có mẹ ở đây rồi, rất nhanh thôi, con sẽ không sao hết.”
Trịnh Vãn che mắt con gái lại, bỗng nhiên cô thấy giật mình và khi cô cúi đầu xuống, cô thấy lòng bàn tay mình đang ẩm ướt.
Kết quả xét nghiệm không có gì là không ổn, bác sĩ đưa ra chẩn đoán, có thể là do thời tiết thay đổi đột ngột, cơ thể không thích hợp, nên về chú ý nghỉ ngơi cho thật tốt, bác sĩ xét thấy đứa trẻ vẫn còn nhỏ nên không kê đơn thuốc an thần. Sau khi ra khỏi bệnh viện, Trịnh Vãn đưa con gái trở về nhà.
Nhà họ Trịnh nằm ở một khu phố cổ khá lâu đời, họ sống trong ngôi nhà cũ mà ba mẹ Trịnh Vãn đã ở chung kể từ khi họ vẫn còn nhỏ, tường đã bong tróc và loang lổ từ lâu, cầu thang thiếu ánh sáng, căn nhà cũ kỹ. không có dịch vụ nhà đất, may mắn thay, ở đây đều là hàng xóm cũ quen biết nhau mấy chục năm, thường ngày, nếu có tranh chấp thì cũng có thể giải quyết nhanh chóng.
Căn nhà không lớn, ban đầu chỉ có một phòng ngủ và một phòng khách, khi Trịnh Vãn học trung học cơ sở, ba mẹ Trịnh đã nghĩ đến chuyện thay đổi lại cách bài trí, tạo ra một phòng ngủ thứ hai chật hẹp.
Mỗi tấc đất ở Đông Thành đều quý giá, căn nhà nhỏ như vậy là đã đủ cho Trịnh Vãn và con gái.
“Đi ngủ đi.” Trịnh Vãn đẩy con gái vào phòng ngủ thứ hai, trong phòng ngủ thứ hai chỉ có một chiếc giường nhỏ và bàn học, ngoài ra thì không còn chỗ trống nào nữa.
Trịnh Tư Vận ngồi ngây người trên mép giường.
Cô ấy nhìn mẹ mình.
Trong ký ức của Trịnh Tư Vận, cho đến tận khi mẹ đột ngột qua đời, mẹ vẫn luôn có một khuôn mặt trẻ trung và xinh đẹp.
Trịnh Vãn đi tới kéo rèm lại, căn phòng tối hơn rất nhiều, sau đó cô vội trải chăn ra cho con gái.
“Ngoan nhé, mẹ ra ngoài mua đồ ăn.”
Nói xong, không đợi con gái đáp lại mà Trịnh Vãn đã quay người bước ra khỏi phòng, rồi cô nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại.
Vài phút sau, chỉ còn lại Trịnh Tư Vận trong phòng.
Trịnh Tư Vận bật dậy như một bóng ma, đi lại trong phòng mà chẳng có mục đích gì, đưa đầu ngón tay chạm vào chiếc bàn cũ kỹ trong phòng khách, dưới tấm kính ngăn là di ảnh của ông bà và mẹ cô. Điều khiến cô ấn tượng nhất là bức ảnh duy nhất thuộc về mẹ cô.
Ngày tháng năm ghi ở góc dưới cùng bên phải của ảnh.
Cô đã từng hỏi mẹ, đây là ảnh chụp khi mẹ đang học cấp ba.
Thỉnh thoảng mẹ cô lại nhắc đến quãng thời gian đó với giọng điệu hoài niệm khôn tả: “Có lẽ đó là khi trường tổ chức một buổi dã ngoại mùa thu, có một… bạn cùng lớp có mang theo máy ảnh và đã chụp rất nhiều ảnh, cậu ấy đã tặng cho mẹ.”
Cô vẫn luôn cảm thấy, chắc chắn người này phải là một người có năng khiếu chụp ảnh, bởi vì đây là bức ảnh đẹp nhất của mẹ mà cô từng thấy.
Nắng dịu dàng vô cùng b
Cô gái trẻ mặc váy trắng đang ngồi nghỉ ngơi, có lẽ
đã quá mệt mỏi sau khi leo núi, trên mặt lấm tấm một lớp mồ hôi mỏng, vài sợi tóc bết dính vào khuôn mặt trắng trẻo thanh tú nhưng cô không hề tỏ ra xấu hổ.
Có lẽ cô gái ấy không muốn ai chụp ảnh mình, nhưng khi máy ảnh hướng về phía cô ấy, cô ấy bĩu môi trong vô thức còn đôi mắt thì sáng ngời.
Đây là một bức ảnh tĩnh, nhưng sự quyến rũ của cô gái rất sống động.
…
Chuyên gì đang xảy ra thế này?
Giấc mơ này quá sức thực tế, Trịnh Tư Vận ngồi trong phòng khách rất lâu, cô tự véo vào đùi, cuối cùng cô cũng chấp nhận một sự thật rằng… mình đã được trùng sinh.
Cô đã được trùng sinh thật ư?
Cô nhớ rất rõ ràng, quan hệ của cô đã hoàn toàn thất bại, sự nghiệp của cô cũng bị ảnh hưởng lớn, các lãnh đạo cấp cao đã họp bàn cách xử lý với cô, dù gì thì cô cũng đã mang đến tổn thất rất lớn cho công ty, mọi người trút giận, mọi người tức giận và mọi người muốn đuổi cô ra khỏi Đông Thành. Cô vô cùng chán nản khi đối diện với tất cả những điều này, cô không còn màng đến thứ hậu quả nào sẽ xảy đến với mình.
Tuy nhiên, trong căn hộ, cô nhận được tin nhắn từ ông chủ của mình…
[Tại sao cô không nói là cô quen biết với người đó sớm hơn?]
[Tư Vận, bây giờ mọi thứ đang xoay chuyển, rồi cô sẽ ổn thôi.]
[Nhưng Tư Vận này, nếu cô biết người đó, tại sao cô phải làm ầm ĩ lên như vậy?]
[Bây giờ tổng giám đốc Vương đã biết cô có người như thế chống lưng cho, vậy nên ông ta đã đổi ý rồi. Mau thu dọn đi, mai lại đến công ty một chuyến nhé?]
Lúc đó cô buồn ngủ đến mức không thể hiểu được những câu từ ấy.
Cô còn chưa kịp hỏi cho rõ ràng thì đã rơi vào hôn mê, khi tỉnh lại thì cô thấy mình đang ở trong phòng thi.
Cô muốn cười, nhưng lại càng muốn khóc hơn!
…
Trịnh Vãn đã đến chợ.
Giờ này thì đồ ăn không còn tươi ngon như lúc sáng, bước qua ổ gà của khu chợ cũ xong, cô đến chỗ mua mua một con cá diếc sống và củ cải trắng.
Nghĩ đến cô con gái chưa ăn trưa, cô lại vội vã đi về nhà, rút chìa khóa mở cửa thì thấy đứa con gái lẽ ra phải đang chìm trong giấc ngủ – giờ đây đang ngồi trong phòng khách.
“Sao con không ngủ đi?”
Vừa dứt lời, con gái nhào vào lòng cô, vừa ôm cô vừa khóc lớn, như đang muốn khóc hết tất cả mọi oan ức mà con bé đã phải gánh chịu trong đời.
Trịnh Tư Vận rất mạnh mẽ, kể từ khi mẹ mình qua đời, cô ấy đã không hề rơi một giọt nước mắt nào, dù người đàn ông đó có nói ra những lời tổn thương đến mức nào, cô ấy cũng chưa bao giờ đỏ mắt, suy cho cùng, chính bản thân cô ấy mới biết rằng, trên thế giới này, người thấy yêu thương nước mắt của cô ấy đã ra đi hết rồi.
Cô ấy không muốn thể hiện sự yếu đuối của mình ra ngoài.
Sự yếu đuối chỉ có ý nghĩa khi đối diện với những người thật sự quan tâm đến bản thân mình.
“Mẹ!”
Trịnh Tư Vận chưa bao giờ hối hận.
Nếu có thể, cô ấy bằng lòng thay cho mẹ của mình, dù có chết ngay cũng không sao cả, chỉ cần mẹ còn sống mà thôi.
Đau khổ cứ để cho cô ấy gánh chịu hết đi, cô ấy chỉ mong mẹ sống thật lâu, chẳng lẽ cô ấy đã tham lam quá rồi sao? Mẹ cô ấy đã khổ nhiều lắm rồi, từ khi ba qua đời, mẹ cô ấy không có lấy một ngày tốt lành nào.
Hốc mắt của Trịnh Vãn cũng đỏ lên.
Chiếc túi nhựa đựng rau trên tay cô rơi xuống đất.
Con cá diếc bật thẳng dậy, cố sức thoát ra.
Cô không biết con gái mình bị sao, khó chịu ở chỗ nào, nhưng khi nghe thấy tiếng con gái khóc, lòng cô càng thấy đau hơn hơn.
…
Vào một buổi chiều nào đó, Trịnh Tư Vận như đã trở về thời thơ ấu, cô ấy nhất quyết phải nằm trong lòng Trịnh Vãn, như một đứa trẻ vậy.
Trịnh Vãn cũng để con gái mình như ý, cô cẩn thận ngoáy tai cho con gái.
Động tác cũng nhẹ nhàng vô cùng.
Cảm xúc của ngày hôm nay quá mãnh liệt, mặc dù Trịnh Tư Vận đã khóc rất nhiều lần, bây giờ thì đang muốn vui lên, nhưng đến tối thì mí mắt cô ấy nặng trĩu, tuy thế, cô ấy vẫn không thể ngủ được, Trịnh Vãn nhìn thấy con gái mình đang cố gắng mở to mắt nhìn mình thì không nhịn được bèn cười nói: “Buồn ngủ thì ngủ đi, đừng nhịn nữa.”
“Con có thể nhìn thấy mẹ sau khi con thức dậy không? Mẹ sẽ không biến mất chứ?”
“Không đâu.”
Trịnh Vãn cúi đầu, thấy con gái mình bướng bỉnh, cô mỉm cười, hai mẹ con cứ dùng dằng như thế.
Sau đó, Trịnh Tư Vận nhắm mắt lại và chìm vào giấc ngủ. Trịnh Vãn đóng cửa lại, thu dọn mọi thứ trong nhà rồi xách túi rác đi xuống lầu, đèn trong cầu thang của tòa nhà cũ Thống Kiến đã hỏng hết nên cô bước xuống bậc thang dưới ánh sáng từ ánh trăng.
Cô đã sống ở đây hơn mười năm, nhắm mắt vẫn có thể an tâm xuống lầu.
Cô liếc nhìn xuống lầu theo thói quen.
Một chiếc xe vô cùng bắt mắt đang náu mình trong đêm.
Chiếc xe đó rất dài, gần gấp vài lần kích thước của một chiếc Sedan [*] bình thường.
[*]
Dòng xe Sedan (hay được gọi là Saloon tại Anh) hiểu đơn giản là xe ô tô có mui kín với thân xe và được chia làm 3 khoang hoàn toàn riêng biệt: Khoang động cơ ở phía trước, giữa là khoang hành khách và phía sau cùng là khoang hành lý. Cô hơi kinh ngạc, mặc dù ở Đông Thành nhiều người giàu có nhưng đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy một chiếc xe đậu dưới lầu như thế này, vừa đoán xe này của người thân của ai, vừa chậm rãi đi xuống lầu.
Gió thu xào xạc.
Kể từ khi Đông Thành vào mùa thu, nhiệt độ giảm đi rất nhiều.
Vào mùa hè, mấy hàng xóm sẽ tận hưởng bóng mát và trò chuyện ở tầng dưới, nhưng trong mùa này, xung quanh hoàn toàn tĩnh lặng.
Buổi chiều, lúc Trịnh Vãn thay quần áo, cô chỉ mặc một chiếc váy dài mỏng, khi ra ngoài thì tùy ý khoác chiếc áo khoác len dài treo sau cửa vào, mái tóc dài buông xõa trên vai.
Đầu ngón tay hơi lạnh, cô tăng tốc, đang định vòng qua xe để đi đổ rác, thì cửa sổ xe chậm rãi hạ xuống, cô tùy ý liếc nhìn thì bắt gặp ánh mắt sâu thẳm của người đàn ông.
——————
Tác giả có điều muốn nói:
Chương này tiếp tục thả một trăm bao bì lì xì nhé ~