" anh lại nói đùa". Nếu cô không biết tính cách của anh ta thì sẽ nghĩ anh ta nói thật đấy.
Lúc này phục vụ đi đến, Đào Khương nói:" cô muốn uống gì để tôi gọi?".
" cho tôi một tách cà phê là được rồi". Cô nhìn người phục vụ, nói ra yêu cầu của mình:" cho tôi nhiều sữa nhé, Cảm ơn".
Cô có thói quen uống cà phê với sữa, như thế sẽ làm dịu vị đắng. Cô không uống được cafe bỏ đường, bởi vì đường không ngọt ngào như sữa.
" Hôm nay cô có bận gì không, tôi sợ sẽ làm lỡ mất thời gian của cô ".
Cô lắc đầu:" không có, mỗi ngày tôi đều rảnh cả, Anh tìm tôi lúc nào cũng được".
" Đúng rồi, lúc trước chúng ta đã nói về những chiếc máy ảnh đầu tiên ra đời đúng không?". Cô hỏi.
" Quả có đúng là như thế". Đào Khương hứng thú nói:" Cô nghĩ như thế nào... đẹp không? Đó là những chiếc máy ảnh mà tôi sưu tầm được lúc trước".
Đào Khương lại nói.
"...đáng lẽ ra tôi đã học ngành nhiếp ảnh, nhưng mà do hoàn cảnh bắt buộc tôi phải làm trái ngành".
Cô cũng hiểu cái này, không thể theo đuổi được ước mơ của mình thì vô cùng buồn phiền và tiếc nuối. Hôm trước đào Khương đã chụp lại một tủ máy ảnh mà anh ta đã sưu tầm được gửi qua cho cô, chắc hẳn nó vô cùng có giá trị, đó là thú vui của anh ta.
" còn cô thì như thế nào?".
Bị hỏi đến, cô hơi chậm chậm nói ra:" thật ra tôi nhỏ tuổi hơn anh".
" Cô bao nhiêu tuổi rồi".
" Tôi 20".
" Thật à?... tôi 24 tuổi, vậy là cô phải gọi tôi là anh rồi". Đào Khương ngạc nhiên.
" được, nếu anh muốn thì tôi sẽ gọi anh là anh". Cô chấp thuận với yêu cầu này của anh ta.
" tôi không nhìn ra được cô 20 tuổi đấy".
Tần Tâm Ly bí ẩn hỏi:" Vậy chứ anh nhìn tôi già lắm à?".
Đào Khương lắc đầu:" không phải, tôi tưởng cô còn nhỏ tuổi hơn, Hôm nay tôi định bắt cô gọi là anh đấy....nhưng dù sao thì cũng đã bắt cô gọi được rồi".
Cả hai đều cười, cô lúc này mới nói tiếp:" Tôi ở nhà, không học nữa". Cô chỉ nói như thế, có ý che giấu gia thế trước mặt của Đào Khương, bởi lẽ anh ta không biết rõ thân phận của cô, tình bạn đẹp thì nên đến bước này là được.
Nói qua nói lại, làm sao mà có thể qua mặt được anh ta, Đào Khương biết ý, hiểu cô có chuyện khó nói nên cũng không hỏi nữa.
Cứ thế nói chuyện cho đến khi ly cà phê của cô sắp uống cạn, hai người mới ngừng nói, cái này giống như gặp được tri kỷ, rất hiểu ý nhau, Diêu Trì đứng ở bên ngoài, nhìn vào bên trong, hai tay buông thõng ở hai bên đã nắm chặt đến lợi hại.
Hắn đang áp chế cơn giận dữ của mình khi nhìn cảnh tượng này từ cửa kính. Tần Tâm