Hắn vừa đi vừa nói:" Nếu cô muốn quyến rũ...được, tôi sẽ cho cô quyến rũ".
Diêu Trì kéo cô một mạch lên phòng, trên đường đi, Tần Tâm Ly muốn giãy giụa thoát khỏi nhưng không thành công, bởi vì sức lực của cả hai chênh lệch nhau quá lớn.
Cô thấy giờ phút này Diêu Trì quá mức nguy hiểm, hành động tiếp theo chắc hẳn sẽ làm người khác run sợ.
" buông ra, anh buông tôi ra".
" tôi không buông". hắn kiên quyết kéo cô vào phòng, sau đó chốt cửa lại, ngay lập tức đẩy cô xuống giường, bắt đầu xé áo cô.
Bên tai nghe thấy tiếng vải vóc bị xé rách, chiếc váy mặc trên người đã không còn nguyên vẹn, trên mặt Tần Tâm Ly đã tái mét.
Hỗn Loạn và trốn tránh là hai cảm xúc song song bây giờ, cô muốn đẩy hắn ra nhưng đã bị hắn đè chặt lên đỉnh đầu.
" Buông tôi ra, anh không được làm như thế".
" đợi làm xong thì cô nói gì cũng được, tôi sẽ cho cô biết cách quyến rũ đàn ông là như thế nào". Hắn đã xé áo của cô ra, phía trên lõa thể một mảnh lớn, Tần Tâm Ly liền sợ hãi co người lại, nước mắt thi nhau chảy xuống.
Nhưng dù có khóc lóc đến đâu thì hắn cũng đã hạ quyết tâm hôm nay sẽ không cho cô thoát, hắn đang rất tức giận, lý trí đã không còn.
Hành động này của hắn làm sao mà cô không biết cho được, cô biết hắn đang muốn làm gì cô.
Sợ hãi dồn dập.
" đừng làm như thế... van xin anh...".
" muộn rồi ". Hắn lại xé phần còn lại của chiếc váy trên người cô xuống, ném xuống giường.
Tần Tâm Ly chính thức trần trụi, bị hắn áp chế, cô không muốn.....Làm ơn.
Diêu Trì đã điên cuồng, không còn có thể bình tĩnh để nói lý lẽ được, hắn từ trên cao áp xuống, làm những chuyện mà bản năng đàn ông mách bảo.
....
" ...đau quá... buông tôi ra".
Cô bị Diêu Trì tách rộng hai chân, hắn cũng cởi đồ mà chen vào.
Đây là địa ngục, và những việc làm gây đau khổ lẫn nhau chỉ mới bắt đầu, cửa địa ngục chỉ vừa mới mở ra mà thôi.
Diêu Trì thì đã không thể nào phân biệt được cái gì, trong đầu chỉ còn biết có một lời nói thúc giục mau mau chiếm lấy cô.
Tần Tâm Ly bị giày vò, cả người vô lực chỉ có đau đớn, phía dưới cũng chảy đầy máu, nước Mắt tuôn ra như mưa.
Cô giống như đã chết đi, không cảm nhận được sự sống nữa, Diêu Trì càng làm càng hăng say, bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ mà thở dốc, những âm thanh ồ ồ nặng nề của hắn cú mãi vang lên bên tai cô.
Tần Tâm Ly đã lâm vào trạng thái ngất xỉu, môi bị người phía trên chiếm lấy lúc nào cũng không hay, hắn còn không kiêng nể gì mà ra sức chiếm giữ.
Đêm hôm đó... một đóa hoa bị vùi dập trong đêm mưa tầm tã....
Không biết qua bao lâu, Diêu Trì mới rốt cuộc thõa mãn dừng lại, lý Trí cũng trở về.
Hắn nhìn phế tích mà chính tay mình đã tạo ra, lâm vào trầm mặc...
Làm những việc này, hắn không có một tia hối hận nào cả, bản thân lại còn có một chút phấn khích còn sót