Thẩm Trì nhìn sâu vào trong mắt cô, rượu vào lời ra, những lời cô nói đều là những lời từ tận tâm can. Anh biết cô nhớ lại chuyện cũ nên không vui.
Anh đứng dậy khỏi ghế, tiến đến gần cô cầm lấy ly rượu để ra đằng sau, Hạ Uyển Đình dùng đôi mắt to tròn ngơ ngác nhìn anh.
Tâm trạng Thẩm Trì đã nhẹ nhõm hơn, anh nhìn cô mỉm cười thật khẽ: “Cô đừng quên tôi là bác sĩ, uống rượu không tốt cho sức khỏe.”
Cô không ngờ anh vẫn dùng danh phận một bác sĩ quản thúc mình, vẻ mặt phụng phịu bất giác lộ ra. Hạ Uyển Đình muốn đứng dậy nhưng chân vừa chạm đất đã run rẩy, cô loạng choạng một hồi rồi ngã vào một vòng tay ấm áp.
“Em say rồi, để tôi đưa em về phòng.”
Thẩm Trì nhẹ nhàng nhấc bổng cô lên, thân thể nhỏ bé của cô lọt thỏm trong vòng tay cứng rắn của hắn. Hạ Uyển Đình im lặng nhắm măt, không biết là còn thức hay đã ngủ.
Được ôm người trong lòng thật chặt, tâm trạng Thẩm Trì tốt hơn bao giờ hết, hắn siết hai tay ôm cô chặt hơn, bước chân nhanh nhẹn di chuyển lên lầu.
Hắn đạp nhẹ cửa, cố gắng không tạo ra tiếng động quá lớn có thể đánh thức cô. Thẩm Trì nhẹ nhàng đặt cô xuống giường, ngắm nhìn một hồi. Hạ Uyển Đình cau mày một chút rồi rất nhanh đã giãn ra. Thẩm Trì để ý gần đây cô mới có một giấc ngủ ngon đến vậy.
“Đình Đình!”
Thẩm Trì thì thầm gọi khẽ tên cô, tay hắn vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, lưu luyến dừng lại ở mái tóc mềm mượt, bờ môi ngọt ngào. Hắn ngây ngốc ngồi đó ngắm nhìn một cô gái nhỏ đang ngủ say.
“Em không biết tôi tìm em vất vả thế nào đâu! Em cũng không biết tôi đã hoảng sợ thế nào khi gặp lại em ở bệnh viện đâu!”
“Tất cả em đều không biết...”
Thẩm Trì biết hiện tại cô không nghe được, nhưng hắn vẫn luôn canh giữ bên cạnh nói chuyện với cô. Hắn như kẻ điên độc thoại một mình.
Hắn không rõ cô còn nhớ mọi chuyện hay đã sớm quên hết rồi, nhưng không sao, hắn sẽ kiên nhẫn giúp cô nhớ lại.
Thẩm Trì đắp chăn lên cho cô, không kìm được cúi xuống đặt một nụ hôn nhẹ lên trán. Nụ hôn đơn giản không mang theo bất cứ khát vọng tình dục nào, chỉ đơn thuần là thứ tình cảm điên cuồng khó mức kìm nén được.
Thẩm Trì rời khỏi phòng, nhẹ nhàng hết sức để không làm kinh động đến giấc ngủ của cô.
Sáng hôm sau Hạ Uyển Đình thức dậy khá trễ, đầu cô đau như búa bổ, cổ họng khô khốc như người vừa đi trong sa mạc về.
Cô với tay quờ quạng trên bàn thấy một chén canh giải rượu, bên trên còn có một tờ giấy, Hạ Uyển Đình tò mò mở ra xem.
“Đình Đình! Nếu em dậy rồi thì uống chút canh giải