“Chúng ta... lên phòng trước đã!”
Thẩm Trì thoáng nghe được lời nói của cô, cả người phấn khích tột độ. Ánh mắt anh sáng rực lên không che giấu được ngọn lửa kích tinh, hầu kết lên xuống ngày càng mãnh liệt, nụ cười thập phần mờ ám.
Anh lập tức nhấc bổng cô lên tiến về phía căn phòng.
Hạ Uyển Đình không khỏi ngơ ngác, bình thường căn phòng này đi rất mất thời gian, sao Thẩm Trì chỉ tốn vài bước chân đã lên đến cửa?
Cô nhớ đến vẻ mặt của anh vừa rồi. Thôi xong! Hôm nay sẽ là một đêm mất ngủ.
Thẩm Trì bế cô về phòng, anh đặt nhẹ cô xuống chiếc giường êm ái. Hạ Uyển Đình chưa kịp chồm người dậy đã bị anh đè áp trở lại.
Thân thể cao lớn của Thẩm Trì lập tức phủ phục phía trên cô. Anh chống hai tay xuống giường, vẻ mặt mê man nhìn cô không chớp mắt.
“Cho em mười giây suy nghĩ, giờ chạy trốn còn kịp.” Anh gằn giọng cố kiềm nén dục vọng trong lòng, “Bằng không, đêm nay em đừng mong yên ổn ngủ một giấc.”
Hạ Uyển Đình nhìn vẻ mặt ẩn nhẫn của anh mà dở khóc dở cười. Người đàn ông gần ba mươi cái xuân xanh sống cuộc đời cấm dục, thậm chí cô còn cho rằng chỉ một chút nữa thôi là anh đã tu thành chính quả.
Cô hít một hơi thật sâu, cố gắng gạt bỏ những vướng mắc ở trong lòng. Cô cũng không phải thiếu nữ mới đôi mươi, lại càng không thể vì một lần bị rắn cắn mà trăm năm sợ dây thừng.
Nghĩ như vậy Hạ Uyển Đình cảm thấy đỡ căng thẳng hơn. Cô vòng đôi bàn tay mềm mại ôm chặt lấy cổ Thẩm Trì, kéo anh gần về phía mình hơn nữa.
Nhận được sự ngầm đồng thuận của cô, Thẩm Trì như người được giải khai phong ấn. Anh như con dã thú lập tức quấn lấy cô, điên cuồng đòi hỏi.
Bàn tay Thẩm Trì không an phận tìm đến nơi đẫy đà của Hạ Uyển Đình. Anh qua một lớp áo xoa nắn thật nhẹ nhàng, cảm nhận Hạ Uyển Đình ở dưới thân vì mình mà dần dần có phản ứng.
“Ưm... ngứa quá!” Cô không chịu được trước sự trêu ghẹo của Thẩm Trì, cả người ngứa ngáy đến khó chịu. Bàn tay anh di chuyển đến đâu, nơi ấy như có ngọn lửa cháy rực đến đấy.
Thẩm Trì cúi người xuống ngậm lấy môi cô tham lam liếm mút. Chiếc lưỡi quấy đảo trong khoang miệng mang theo hô hấp của hai người, nhiệt độ trong phòng dường như tăng lên trước cảnh xuân sắc kiều mị.
Bàn tay anh bận rộn trước ngực cô cởi từng nút áo. Khi chiếc cúc áo cuối cùng được gỡ xuống, nơi đẫy đà của Hạ Uyển Đình loã lồ trước mắt anh.
Thẩm Trì ngừng lại động tác, chăm chú ngắm nhìn cô. Dưới ánh sáng mờ ảo của ngọn đèn ngủ, cô tinh khiết như một nữ thần. Điều đó càng khiến anh muốn cùng cô trầm mê trong ân ái trần tục.
Trên người không một mảnh vải che thân, lại bị ánh mắt như lang sói Thẩm Trì nhìn, khuôn mặt Hạ Uyển Đình nóng ran. Cô toan đưa tay lên che ngực, hai chân cũng bất giác khép vào nhau.
“Đừng nhìn nữa! Không cho anh nhìn!”
“Sao vậy?” Anh gỡ tay cô ra áp lên đỉnh đầu, cùng tay mình mười ngón đan vào nhau.
“...” Hạ Uyển Đình quẫn bách cắn môi, cô dứt khoát nhắm chặt mắt mặc kệ anh muốn làm gì thì làm.
Thẩm Trì trông thấy vẻ ngượng ngùng của cô, anh vui vẻ cười thành tiếng. Anh khẽ cúi người hôn nhẹ lên trán cô trấn an, vừa gỡ hai tay cô ra buộc cô phải nhìn thẳng vào mình.
“Đừng xấu hổ! Nhìn anh!” Thẩm Trì vuốt ve khuôn mặt cô, “Đây không phải việc gì xấu cả, chỉ đơn giản là một nghi thức trong tình yêu. Lúc này, chúng ta trao nhau những gì mà bản thân có.”
Hạ Uyển Đình nhìn anh không chớp mắt, Thẩm Trì chậm rãi tiếp lời: “Anh muốn em được thoải mái nhất có thể. Đừng căng thẳng! Mọi