Sáng hôm sau, Hạ Uyển Đình chật vật mãi cũng không dậy nổi. Cô thử cựa quậy mình liền cảm nhận được một cỗ đau đớn truyền tới từ hạ thân. Vậy nên cô quyết định mặc kệ nằm lì ở trên giường.
Thẩm Trì đã thức dậy từ sớm, anh xuống bếp đeo tạp dề chuẩn bị bữa sáng cho hai người.
Trái ngược với vẻ chật vật của Hạ Uyển Đình, tinh thần hôm nay của anh khá tốt. Cả người bất giác vui vẻ, người làm trong nhà có lúc còn thấy anh cười vu vơ.
Thẩm Trì đẩy cửa phòng ngủ bước vào, anh bưng lên một khay đồ ăn trên tay. Nhìn con mèo lười nào đó vẫn còn cuộn tròn trong chăn, trong nhìn được cảm giác sủng nịnh trong lòng.
Anh đi đến bên giường mở hé chăn ra, Hạ Uyển Đình nằm quay lưng về phía anh, tấm lưng trần trắng muốt ẩn hiện những dấu hôn mờ ám từ đêm qua vẫn còn. Thẩm Trì hắng giọng nhìn đi chỗ khác, cố không để bản thân suy nghĩ lung tung.
Nếu không phải hôm nay còn chuyện khác quan trọng hơn, anh thật sự muốn đè tiểu yêu tinh này ra trừng phạt thật nghiêm khắc.
“Còn chưa muốn dậy sao?” Anh xoay người cô lại, cử chỉ thập phần dịu dàng.
Hạ Uyển Đình mắt nhắm nghiền rúc đầu vào người anh, cô tìm một vị trí êm ái ngủ tiếp.
“Thế này là muốn anh hôn gọi dậy à?” Thẩm Trì cười cười đặt khay đồ ăn xuống bên cạnh, với lấy điều khiển chỉnh lại điều hoà cao lên.
“Cho em chọn, một là bây giờ tỉnh dậy, hai là hôm nay em đừng mong xuống được giường.” Động tác của anh dứt khoát, không chần chừ lật chăn cô ra, đôi bàn tay không an phận bắt đầu chu du trên khắp cơ thể cô.
Hạ Uyển Đình giật nảy người trước sự động chạm của anh, cô vội mở mắt ngồi dậy, vẻ mặt uất ức nhìn anh: “Em dậy, em dậy. Anh đứng yên đấy cho em.”
Thẩm Trì bật cười tiến đến đỡ cô, anh vòng tay cô sau lưng mình, nhanh nhẹn tiến về phía phòng tắm.
“Để em tự tắm được rồi!” Hạ Uyển Đình ái ngại nhìn anh, cô nói bằng giọng mũi vẫn chưa tỉnh ngủ.
“Một mình em được không đấy?”
“Được mà, được mà! Anh ra ngoài chờ chút đi!” Nói xong cô nhanh tay đóng sầm cửa lại.
Đêm qua Thẩm Trì có tắm rửa cho cô một chút, nhưng đó là lúc cô không thanh tỉnh nên mới mặc anh muốn làm gì thì làm. Bây giờ cô đã tỉnh táo, không thể để anh tiếp tục chiếm tiện nghi tiếp được.
Hạ Uyển Đình khó nhọc lết từng bước về phía bồn tắm. Cô xả nước lên khắp cơ thể, khẽ liếc nhìn những dấu hôn mờ ám khắp người, ôm mặt đầy vẻ ngượng ngùng.
Vậy là tối qua, tối qua, cô đã thật sự cùng Thẩm Trì...
Hạ Uyển Đình lắc đầu không dám nghĩ tiếp. Cô vẫn chưa quên bản thân đêm qua chủ động dâng mình cho người ta thế nào, và cũng chính