Triệu Lão Biệt nghe vậy liền sa sẩm nét mặt hỏi: “Ông anh nói vậy là ý gì? Đường chỉ tây của mỗ có gì không ổn hả?”
Anh thầy bói Hồ Thiết Chủy giải thích: “Lòng bàn tay của lão huynh…sao lại có ba đường sống?”
Triệu Lão Biệt vội rụt phắt tay lại, không chịu cho đối phương xem tiếp, rồi giả bộ ngu dại hỏi: “Ông anh vừa nói linh tinh gì thế hử?”
Hồ Thiết Chủy nghiêm nghị trả lời: “Tôi tuyệt đối không thể xem nhầm, trong lòng bàn tay của lão huynh quả thật có ba đường sống đấy!”
Thì ra bàn tay con người ẩn chứa mọi bí mật “thái cực, lưỡng nghi, tam tài, tứ tượng ngũ hành” (1), sinh tử hung cát đều nằm trong lòng bàn tay. Hồ Thiết Chủy thông hiểu tướng pháp Ma Y, ngực giấu thiên nhãn, đặc biệt rất giỏi xem tay xem tướng, phán hung cát, đoán vận khí sinh tử như tận mắt chứng kiến, nhưng anh ta thấy lòng bàn tay của mọi người đều chỉ có một đường sống, rong tất cả các điển tích tướng số, khẩu quyết, hình phổ cũng chưa từng có tư liệu nào đề cập đến nhân vật sở hửu cả ba đường sống, trừ phi đó không phải là người.
(1) Thái cực là cực duy nhất của cỏi trời đất; lưỡng nghi chi hai cõi âm dương; tam tài chỉ ba đối tượng trong vũ trụ gồm trời, đất và con người; tứ tượng là tứ thánh tú, goomg Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước; ngũ hành là năm hành kim, mộc, thủy, hảo, thổ.
Hổ Thiết Chủy nhìn tay trái của Triệu Lão Biệt, thấy ba đường sống phân bố rất kỳ lạ, có một đường sống chính và hai đường sống phụ, trong hai đường phụ thì có một đường hướng dương, một đường hướng âm. Trên đời này tuyệt đối không thể có người cùng lúc xuất hiện ba đường sống như vậy.
Hồ Thiết Chủy tin rằng, đường chỉ tay là sự ám chỉ số mệnh, bao nhiêu năm nay, chưa bao giờ anh ta bói nhầm, xem tướng số thấy rõ ràng là ngày chết cảu Triệu Lão Biệt đang đến gần, nhưng sao trong lòng bàn tay lại xuất hiện thêm hai đường sống nữa, rõ ràng là hai tay không giống nhau? Anh ta thấy sự lạ như thể ăn mày bị bỏ đói hàng trăm năm, nay đột nhiên gặp bữa sơn hào hải vị, làm gì có chuyện dễ dàng bỏ qua. Thế là, anh ta bám chặt cánh tay của Triệu Lão Biệt, đòi xem tiếp.
Điều Triệu Lão Biệt sợ nhất là bị người ta vạch trần chân tướng, lại lịch, lão thấy Hồ Thiết Chủy đoán sự như thần, trong lòng cũng bất giác thấy hoảng, liền vội vã đẩy đối phương ra xa, giắt cái tẩu vào thắt lưng, rồi vác bao tiền bằng vải thô lên vai, sau đó xin thất lễ cáo từ, rồi vội vàng rời khỏi quán trọ, đợi bão cát rợp trời ra khỏi thành, cắm đàu về phía đồng không mông quạnh vắng bóng người.
Phía tây bắc vốn dĩ là nơi hoang vắng, ra khỏi Quang Đông, đi về hướng tây một đoạn đường là tiến vào sa mạc. Triệu Lão Biệt cứ ngỡ cắt đuôi được con đĩa Hồ Thiết Chủy, nào ngờ vẫn bị đối phương bám lẵng nhắng sau lưng, anh ta cưỡi lừa đuổi theo sau, bỏ cả đồ nghề xem bói ở lại, đòi Triệu Lão Biệt cho xem tiếp đường chỉ tay của bàn tay trái.
Bất luận thế nàoHồ Thiết Chủy cũng muốn phải làm rỏ bí mật cảu ba đường sống, bây giờ anh ta không cần lấy tiền nữa, mà còn muốn dốc hết mười mấy đồng Đại Dương cho Triệu Lão Biệt, cốt chỉ muốn lão đồng ý cho xem tay tiếp.
Hồ Thiết Chủy chèo kéo mãi, còn Triệu Lão Biệt sống chết không đồng ý, cứ thế kẻ trước người sau tến dần vào sa mạc. Lúc này, bão cát càng dữ dội hơn, nếu tiếp tục đi về phía trước e rằng sẽ bị bão cát nuốt chửng mất. Đùng lúc đó, cả hai nhìn thấy một quán ăn ven đường, họ đành tạm thời lánh vào trong nghỉ chân.
Nơi này vắng vẻ, cách đại lộ một quảng khá xa, thông thường chỉ có đoàn xe ngựa của buôn lậu mới đi qua đây, bời vậy quán ăn này nom rất sơ sài, trong quán bày mấy cái bàn gỗ, sau quầy ngoại trừ ông chủ quán cao to lỗ mãng ra, thì không thấy có vị khách nào khác.
Hồ Thiết Chủy vẫn bám riết lấy Triệu Lão Biệt không chịu buông tha. Khi cả hai đã vào trong quán ngồi, anh ta bảo: “gió cát to quá, mỗi thấy thời tiết này xem ra không đi được nữa đâu, hay chúng ta ngồi đây ăn chút gì đã!”
Triệu Lão Biệt chối từ: “Mỗ đây tự mang lương khô, ngồi ở cửa gặm hai miếng là no rồi, cần gì phải lãng phí tiền nữa”.
Hồ Thiết Chủy khuyên: “Lão huynh cứ yên tâm, tiền này để mỗ trả, đợi ăn no uống say rồi, lão huynh chỉ cần đưa mỗ xem tay cho thật thỏa là được. Huynh xem, mỗ đây đã nói khô cả miệng, xin huynh hãy niệm tình Hồ mỗ chân thành như thế mà…”
Triệu Lão Biệt nhăn mày nhăn mặt nói: “Ông anh đúng là chúa dằn vặt người khác! Đường vân tây của mỗ thì có gì kỳ lạ đâu, sao ông anh cứ nhất định đòi xem cho bằng được? Chẳng qua tại mỗ lao động vất vả quá, ngoài đường vân chính ra thì da thịt gấp sâu nên vài nếp nữa mà thôi!”
Hồ Thiết Chủy cố chấp phản bác: “Không phải, mỗ thấy đường sống của lão huynh rất khác người thường, đúng là vô vùng kỳ lạ, đáng để mỗ đây nghiên cứu cẩn thận”.
Triệu Lão Biệt bất lực, đành phải ngồi xuống ghế, rồi quay sang hỏi Hồ Thiết Chủy: “Thế…chúng ta ăn gì bây giờ?”
Hồ Thiết Chủy nói: “Mỗ mới đến đây lần đầu, lão huynh cứ việc chủ động gọi món”.
Triệu Lão Biệt gật đầu, rồi quay sang quầy hỏi chủ quán: “Này anh bạn, trong tiệm có gì ngon không?”
Chủ quán đáp: “Có rượu, có mỳ”.
Triệu Lão Bệt lại nói: “ Thế thì cho hai tô mỳ lớn, không cần rượi, cho gấp đôi hải hải mê tự nhé!”
Chủ quán nghe xong, bén đẳng hắng nhắc lại: “Hai tô mỳ lớn, gấp đôi hải hải mê tự…”
Hồ Thiết Chủy thấy lạ bèn hỏi: “Hải hải mê tự là thứ gì thế?”
Triệu Lão Biệt giải thích: “Ông anh lần đầu đến đây nên không hiểu, mỗ vừa bão chủ quán cho nhiều thịt bò hơn một chút ấy mà”.
Hồ Thiết Chủy “à” lên một tiếng: “ Hóa ra vậy, đùng là đất mỗi phương một hơi, người mỗi nời một tiếng, mỗi vùng lại sử dụng một tiếng địa phương khác nhau nhỉ”.
Lát sau, chủ quán đặt hai tô mỳ với sợi to như dải quần, rắc ớt bột, khói bốc nghi ngút, mùi thơm tỏa ra nức mũi.
Tiệu Lão Biệt ngồi xồm trên ghế dài, giả vờ hít hít hà hà hơi nóng, cố tình kéo dài thời gian không vội ăn, mà đợi Hồ Thiết Chủy động đũa trước.
Lúc này, Hồ Thiết Chủy cũng bắt đầu thấy đói, bàn đánh một lèo cạn cả nước tận đáy bát, anh ta vừa lâu miệng vừa hỏi Triệu Lão Biệt: “Lão huynh không đói à?”
Triệu Lão Biệt cười hì hì, chỉ ngồi cạnh liếc Hồ Thiết Chủy không nói gì, thực ra con đường này lão đi mòn gót chân, giao du với đủ hạng người trong giang hồ, ngay cả dân trộm cướp bản địa cũng chẳng xa lạ gì, lão thấy không cắt đuôi được Hồ Thiết Chủy, liền dẫn anh ta đến một quán “đen” của người quen, định bụng đánh thuốc mê cho thằng cha oan gia này gục luôn.
Nào ngờ, đợi suốt hồi lâu mà Hồ Thiết Chủy vẫn bình an vô sự. Hóa ra anh ta cũng là người hành tẩu giang hồ nhiều năm, tuy không hiều ngôn ngữ lục lâm nhưng anh ta vẫn làm một liều thuốc khắc chế trước cho vững dạ, đề phòng bọn quán “đen” hạ thuốc mê, có liều thuốc này vào bụng, uống thuốc mê bất quá củng chỉ như ăn phải hạt tiêu mà thôi. Nhờ vậy, anh ta chẳng những không lăn ngủ mê mệt mà vẫn lằng nhằng đòi Triệu Lão Biệt cho xem tay, giữa lúc đang nhì nhèo, bỗng đâu sau gấy bị phang một gậy thật mạnh.
Hồ Thiết Chủy kêu “á” một tiếng thất thanh, sờ tay ra gấy thấy toàn máu tươi, thoạt nhiên anh ta cảm thấy trời đất quay mòng, rồi đổ đánh “rầm” xuống sàn. Thì ra, anh ta vừa bị tên chủ quán dùng gậy sắt hạ gục. Gã chủ quán kéo anh ta ra hiên nhà, lột sạch quần áo, trói vào tấm phản xả thịt, mổ phanh bụng, lọc được một đĩa xương thịt đầy ụ, nấu chín mời khách qua đường ăn.
Triệu lão biệt nối với Hội Tư Mã khôi: “Thằng cha thầy bói này cũng khá là cao tay, không hổ danh “miệng sắt”, nhưng đến lượt mình thì gã lại lú đến mức không xem nổi hạn số của mình, gã ăn phải bùa phải bà hay sao mà dám đòi moi móc gốc gác của mỗ, thế khác nào muốn đào mã bố mỗ lên? Không thể trách mỗ đây lòng lang dạ sói, đấy là tự gã muốn chuốc vạ vào thân mà thôi. Đây gọi là “đường quang không đi, lại đâm quàng bụi rậm”, mà cũng trách cái lão chũ quán hồ đồ kia nỡ cưa, giết người quen tay rồi, chưa đợi mỗ dặn dò kỹ lưỡng đã vội hạ độc thủ. Hôm nay, chúng ta cũng chỉ nói đến đây thôi, chuyện còn lại không thể nói thêm được nữa”.
Cả hội nghe xong, ai nấy đều châu mày nhăn mặt, nghĩ đến tâm địa tàn độc của lão ta mà lòng bất giác gai lạnh, mọi người càng nghĩ lại càng không đoán được lai lịch gốc gác của lão.
Tư Mã Khôi nghĩ thầm: “Nếu những lời Triệu Lão Biệt vừa nói đều là thật, thì hẳn anh thầy bói kia đã