Hội Tư Mã Khôi sức cùng lực kiệt, mắt trừng trừng nhìn mình lún dần vào hắc động cùng với đầm lầy, trong cơn tuyệt vọng tận cùng, anh thầm nghĩ: “Thì ra tất cả chúng ta đều chết ở đây”, có điều nơi sâu nhất dưới lòng hồ của đầm lầy dạ quang chính là vùng đất vạn kiếp không thể siêu sinh, dùng tính mạng của mình mà dụ được Entroypy vào đây, thì anh nhắm mắt cũng an lòng.
Lúc này, đèn quặng của cả hội đột nhiên tối sầm lại, thảm thực vật phát sáng như thể bị dòng nước triều đen ngòm nuốt chửng, trước mắt họ tối như bưng, đầu óc cũng tự nhiên trở nên trống rỗng, chẳng thể suy nghĩ gì thêm nữa.
Cả hội mê man không biết bao nhiêu lâu, mãi họ mới dần dần tỉnh lại, thấy trên người như bị đúc đầy bi chì nặng trịch, không thể động cựa nổi.
Hồi lâu sau, Tư Mã Khôi, Hải ngọng và Cao Tư Dương mới cắn răng đứng dậy, còn Thắng Hương Lân vẫn mê man bất tỉnh, gương mặt cô trắng bệch, hơi thở vô cùng yếu ớt.
Ba người rất lo lắng, trong bình quân dụng của Cao Tư Dương vẫn còn chút nước sạch, cô liền mang đến đổ vào miệng Thắng Hương Lân.
Để tiết kiệm pin đèn khỏi tiêu hao, mọi người chỉ bật một ngọn đèn quặng để quan sát địa hình xung quanh, hình như cả hội đang đứng dưới đáy một động huyệt, xung quanh là những vách đá phủ đầy rêu rong, trên mặt đất mọc nhan nhản loại nấm cỏ, trông rất giống loài nấm cục, trong đó còn có cả địa nhĩ, nấm hoàng sơn… những cụm nấm vân chi giống như những chiếc ô cao quá đầu người, chúng mọc thành tầng tầng lớp lớp đan xen vào nhau. Giữa đám cỏ thi thoảng lại có vài con đom đóm đuôi dài bay túa ra, lượn lờ lởn vởn như những u hồn, hình dạng rất ư kỳ quái.
Hải ngọng đang đói meo, vừa nhìn thấy nấm anh đã thèm nhỏ dãi, trước đây anh từng ăn loại nấm này, bây giờ trên người chẳng còn bao nhiêu lương khô, nên định hái mấy miếng cho vào miệng để thỏa cơn đói.
Tư Mã Khôi vội giữ bàn tay đang thò ra của Hải ngọng, cảnh báo: “Đừng sờ mó lung tung, cậu không để ý thấy chỗ này rất kỳ lạ sao? Không biết cái động này ở đâu à?”
Hải ngọng ngẫm nghĩ hồi lâu, bảo: “Tớ chỉ nhớ chúng ta không ngừng bị lún sâu xuống đàm lầy, lúc mở mắt ra thì đã ở đây, hồi trước chúng ta từng đến nơi này rồi sao?”
Cao Tư Dương hiểu ý Tư Mã Khôi, cô kinh ngạc thốt lên: “Chẳng lẽ chúng ta bị thứ trong sương đen nuốt vào bụng rồi ư?”
Tư Mã Khôi gật đầu, lòng nghĩ quá nửa là vậy, đội khảo cổ dụ Entroypy đến đầm lầy, lúc bị lún xuống, nó đã kéo mọi người vào trong quầng sương đen, bụng nó có vẻ giống một huyệt động không đáy, đồng thời nó còn có thể tự do điều chỉnh thời gian trong động theo ý mình, bên ngoài có thể chỉ là một giây, nhưng ở trong động, một giây đó lại biến thành dài rộng đến vô hạn, xét theo khía cạnh nào đó, thì điều ấy đồng nghĩa với việc thời gian đã dừng lại.
Cao Tư Dương cũng có một chiếc đồng hồ cơ, hàng Thượng Hải, từ lúc lênh đênh trên thủy thể 30° vĩ Bắc, cô vẫn chưa lên giây cót, bởi vì dưới lòng đất không nhìn thấy ánh mặt trời, thời gian cũng đâu có ý nghĩa gì, mãi đến khi đội khảo cổ liên tiếp trải qua bao nhiêu việc quái dị xảy ra phía sau tấm bia đá, thì cô mới biết thời gian chính là điểm tham chiếu vô cùng quan trọng, bấy giờ cô mới lên giây cót, lúc này nhìn lại thấy kim đồng hồ vừa vặn chỉ đến con số 2: 30, đồng thời kim vẫn hoạt động bình thường theo nhịp điểm của thời gian.
Tư Mã Khôi cảm thấy tứ bề yên ắng đến lạ kỳ. Anh đoán, thời gian trong Entroypy ngừng lại ngay sát na nó bị rơi xuống đầm lầy và vẫn chưa bị chìm xuống đáy hồ axit sulfuric. Điều kỳ lạ là sau khi bị Entroypy nuốt chửng vào bụng, đội khảo cổ vẫn không hề chết, vậy sao thứ đó lại không ăn thịt cả hội cơ chứ? Lẽ nào nó còn muốn lợi dụng họ để thoát ra khỏi vùng đầm lầy đang bị lún xuống hồ sâu hay sao? Nhưng thuốc nổ và đèn hỏa diệm nhiệt độ cao của đội khảo cổ đều đã sử dụng hết, dẫu nó có thể khiến mọi thứ trong động không đáy trở về nguyên dạng như ban đầu, thì những vật đã sử dụng cũng không thể xuất hiện lại lần nữa. Bao nhiêu nghi vấn đó chỉ e phải đợi khoảnh khắc thời gian quay ngược mới có thể tìm ra đáp án.
Mọi người chạy đến đầm lầy đom đóm, thì nghĩ rằng mình phen này chết chắc, nào ngờ cả hội lại lần nữa rơi vào động không đáy. Entroypy bị tấm bia đá nhốt từ ngàn năm trước khó khăn lắm mới thoát thân ra khỏi hắc động, làm gì có chuyện nó cam tâm rơi xuống nơi vạn kiếp không thể siêu sinh ở nơi sâu dưới lòng đầm? Ba người suy đoán mấy khả năng, nhưng vẫn không tìm được manh mối nào, càng không biết tiếp đến mình sẽ gặp phải cảnh ngộ gì. Mọi người chỉ biết chuẩn bị súng ống đạn được để đề phòng bất trắc có thể xảy ra.
Tư Mã Khôi nhìn Thắng Hương Lân vẫn đang hôn mê, thầm nghĩ: “Tư duy của Thắng Hương Lân lúc nào cũng rành mạch, rõ ràng, giá giờ đây có cô ấy ở bên và giúp cả hội đưa ra một ý kiến thì hội ta cũng đâu đến nỗi lúng túng thế này, chỉ mong người tốt sẽ gặp điều lành, cô ấy không được chết trong động không đáy này”.
Tư Mã Khôi định thần lại, anh lấy khẩu súng Walther P38 của Thắng Hương Lân khoác lên người mình. Khẩu P38 là khẩu súng còn nhiều đạn nhất lúc này, anh vứt khẩu Winchester 1887 của mình đi, rồi đưa toàn bộ số đạn còn lại cho Cao Tư Dương, đếm thấy còn lại đúng mười viên, đạn ghém cỡ tám trong khẩu súng săn hai nòng Canada của Hải ngọng chỉ còn ba viên, đến khi đạn dược hoàn toàn hết sạch, thì đội khảo cổ chỉ còn cách sử dụng dao săn.
Ba người chia nốt số lương khô cuối cùng ra ăn cho đỡ đói, không có nước, cả hội đành nhuộm nhoạm nhai và cố nuốt chỗ lương khô ấy, vì họ đều sợ nếu ăn thứ dưới âm gian thì sẽ trở thành một bộ phận của âm gian, nên họ thà chịu chết đói chứ không dám động đến đám thực vật trong động, đề phòng bị Entroypy khống chế trở thành con rối của nó.
Hải ngọng đã phục hồi thể lực đôi chút, anh vừa ăn vừa hỏi Tư Mã Khôi: “Đèn quặng chỉ duy trì được thêm mấy tiếng nữa, nếu trước mắt hoàn toàn tối như hũ nút, chả nhìn thấy cái gì vào cái gì, thì dẫu chúng ta có cao siêu hơn nữa cũng chẳng thi triển đằng trời được, vì thế bây giờ chúng ta phải mau bàn bạc, tính toán xem bước tiếp theo nên đi thế nào!”
Tư Mã Khôi ngẫm nghĩ, đội khảo cổ bị Entroypy nuốt chửng vào bụng, nghĩa là họ vẫn còn giá trị để cho nó lợi dụng, nếu hình dung Entroypy là cái động không đáy, thì nó chỉ có thể kéo dài thời gian trong động không đáy ra vô hạn, thậm chí có thể khiến mọi vật trong động khôi phục lại nguyên dạng ban đầu, nhưng nó lại không thể thay đổi được thời gian bên ngoài động, điều đó cũng có nghĩa là việc Entroypy rơi xuống đầm lầy là sự thực đã xảy ra, bất kể sức mạnh nào cũng không thể thay đổi được sự thực ấy, còn việc đội khảo cổ rơi vào trong động không đáy như thế này là do thời gian đã bị dừng lại tại khoảnh khắc Entroypy vừa rơi xuống đầm lầy.
Dựa vào lý thuyết trong tướng vật và bí kíp biệt bảo, Tư Mã Khôi suy đoán, rất có khả năng con quái vật toàn thân mọc mắt với hình dạng giống như cây đại thụ kia là một loài sinh vật từ thời