Cố rất rõ bản thân muốn cái gì.
Đi ra sân bay, Nam Thành giúp cô mở cửa xe.
Cô khom người ngồi vào trong.
Điền Khởi Phong ngồi vào vị trí ghế lái.
Không lập tức khởi động xe, mà là quay về sau nhìn cô: “Nhìn cô giống như rất quả quyết, nhưng tại sao tôi thấy cô vẫn còn lưu luyến hắn?”
Tông Ngôn Hi nhìn thẳng anh ta: “Anh nhìn vào đâu mà thấy tôi còn lưu luyến với hắn?”
“Không phải cô thay đổi dung mạo là vì hắn ư?”
Tông Ngôn Hi khẽ cười một tiếng: “Tôi trở về hình dáng lúc trước là muốn dùng hình dáng lúc đầu kết thúc với hắn.”
Không hề che giấu bất kỳ điều gì, Tông Ngôn Hi cô, dùng họ cũ, dùng tên cũ, dùng hình dáng cũ khi hai người quen nhau.
Khi kết thúc hẳn nên dùng hình dáng khi hai người quen nhau.
Đã từng yêu anh, chân tâm chân ý đối đãi anh.
Hiện tại, chính cô sẽ tự tay cắt đứt tất cả dây dưa còn lại.”
Điền Khởi Phong nháy mắt, hỏi: “Có phải người đàn ông mỗi khi sai lầm chuyện gì đều không thể tha thứ không?”
Tông Ngôn Hi nhanh chóng hiếu kì, không phải lần đầu anh ta hỏi cô những câu như thế, rốt cuộc là vì điều gì?
“Chẳng lẽ anh muốn tôi hòa hảo với hắn?”
Điền Khởi Phong ho nhẹ một tiếng: “Tôi chỉ muốn biết đàn ông phải phạm phải sai lầm lớn đến mức nào, vậy sự tha thứ trong lời nói của cô là dành cho những sai lầm vô bổ ư.”
Tông Ngôn Hi: “…”
“Đùa một chút thôi.” Anh ta khởi động xe: “Quay lại khách sạn ư?”
“Không, đi đến tập đoàn Hằng Khang.” Tông Ngôn Hi nói.
“Chuyện công việc ngày mai có thể bàn bạc, hôm nay nghỉ ngơi trước một chút đi.” Điền Khởi Phong nói, anh ta lo Tông Ngôn Hi quá mệt mỏi, xuống máy bay một tý đã phải đối mặt với Giang Mạt Hàn thì phí sức quá.
Tông Ngôn Hi nhìn về phía ngoài cửa sổ: “Vẫn nên đến Hằng Khang đi.”
Cô muốn nhanh chóng giải quyết chuyện này, Bố mẹ vẫn luôn lo lắng cho cô, cô muốn trở về thăm bọn họ.
Bởi vì cô muốn trả thù Giang Mạt
Cô cũng không muốn ở đây nữa, chỉ muốn kết thúc hết mọi chuyện ở đây, một lần nữa bắt đầu lại.
Cô không thể để quá khứ cản trở cả đời mình.
Đoạn đường đằng sau còn rất dài.
Điền Khởi Lãng nói: “Không biết Giang Mạt Hàn có ở công ty hay không, tôi hỏi thăm trước đã.”
Nói xong anh ta gọi điện thoại cho thư ký, hỏi Giang Mạt Hàn có ở đó hay không.
Thư ký nói: “Tổng giám đốc Giang không ở đây.”
“Cô Lâm đã trở về, có việc muốn bàn với anh ta.” Điền Khởi Phong nói.
Thư ký trầm mặc một chút rồi đáp lại: “Vậy tôi giúp anh hỏi thăm một chút nhé?”
“Có thể.”
Điện thoại cúp máy, thư ký liên hệ cho Nam Thành.
Nam Thành đã sắp sửa không giữ được bình tĩnh, lòng muốn đi lên trông Giang Mạt Hàn một chút, anh ngốc ở trên đó quá lâu, lâu đến mức anh ta dằn lắm mới không xông lên đó.
Trước mặt đặt xuống một ly nước trống không, anh ta dưới lầu khát còn có thể uống nước, nhưng Giang Mạt Hàn trên lầu không uống giọt nước nào, cứ ngây người ở trên lầu mãi một ngày một đêm.
Anh ta thực sự lo lắng.
Đúng lúc này, khi tiếng chuông vang lên là lúc thư ký gọi tới hỏi thăm anh ta về Giang Mạt Hàn: “Ngài Điền phụ trách bên công ty Nhuận Mỹ vừa mới gọi nói rằng cô Lâm đã trở về, muốn gặp tổng giám đốc Giang, anh biết tổng giám đốc Giang ở đâu không ?”
“Cô ấy trở về rồi?” Nam Thành kích động hỏi.
Lúc này có lẽ chỉ có cô mới có thể khiến Giang Mạt Hàn ổn định tinh thần?