Bên kia thư ký sửng sốt một chút, giọng của Nam Thành quá mức kinh hỉ, đến mức khiến cô ta thấy kinh ngạc: “Đúng vậy, cô Lâm bên Nhuận Mỹ muốn gặp Tổng giám đốc Giang.”
“Tôi biết rồi, mời cô ấy đến công ty, lát nữa tổng giám đốc Giang sẽ đến.”
“Được.”
Nam Thành cúp điện thoại liền chạy nhanh lên lầu, vọt tới cửa phòng, nhìn thấy Giang Mạt Hàn ngồi bệt dưới đất dựa vào thành giường, dường như trong tay đang cầm một tờ giấy.
Nam Thành sững sờ tại cửa.
Anh ta chưa bao giờ nhìn thấy Giang Mạt Hàn chật vật như vậy.
Bước chân chậm dần, nhẹ nhàng đi tới, thấp giọng nói: “Cô ấy đã trở về.”
Giang Mạt Hàn ngẩng đầu, Nam Thành lại lặp lại một lần: “Bà chủ đã trở về, cô ấy đang ở công ty chờ anh.”
Trước đó anh rất muốn gặp lại cô, nhưng giờ phút này, lại sợ.
Không dám đối mặt với cô, lại không dám hỏi, đứa bé kia còn sống hay không.
Nam Thành ngồi xuống: “Cơ hội cuối cùng để anh xin lỗi cô ấy, có lẽ vẫn còn cứu vãn được.”
Giang Mạt Hàn nhìn anh ta, hỏi: “Tôi còn hi vọng?”
Nội tâm của anh không một chút chắc chắn.
Giờ phút này anh hỏi Nam Thành, kỳ thật càng giống anh đang hỏi chính mình.
Nam Thành trả lời đầy khẳng định: “Cô ấy đã từng yêu anh như thế, chắc chắn sẽ cho anh một cơ hội.”
“Thật sao?” Giang Mạt Hàn không tin, nếu như anh bị tổn thương như thế thì anh chắc chắn không thể tha thứ và xóa bỏ hiềm khích lúc trước đâu.
“Em ấy trở về rồi, tôi phải đến gặp em ấy.” Anh đứng lên, bởi vì ngồi quá lâu, một nửa thân thể đã chết lặng khiến anh không thể đứng vững, cả người lung lay, Nam Thành nhanh tay đỡ lấy anh, lại bị anh giằng ra: “Không cần, tôi rất khỏe.”
“Cậu xuống lầu chờ tôi.”
Anh cần rửa mặt một chút, đi gặp cô, ít nhất anh phải ăn mặc chỉnh tề, dùng trạng thái tốt nhất để gặp mắt cô.
Nam Thành gật đầu, quay người đi ra ngoài.
Giang Mạt Hàn tắm rửa, đổi đi quần áo đã nhàu nhĩ, mặc vào một bộ tây trang màu đen, vốn dĩ được cắt may
Dù anh đã cố gắng giấu đi sắc mặt của mình nhưng vẫn có thể nhìn thấy nét tiều tụy khó giấu kia.
Anh đi xuống lầu, Nam Thành đứng trong phòng khách, nghe thấy tiếng động thì ngẩng đầu, nhìn thấy anh có thể chấn chỉnh tinh thần, trong lòng thở dài một hơi.
“Tôi đi lấy xe.” Anh ta đi ra ngoài trước.
Giang Mạt Hàn đi xuống lầu, đứng tại phòng khách, nhìn khắp bốn phía trong phòng một vòng, nơi quen thuộc này anh đã chung sống với cô được ba năm.
Gánh chịu rất nhiều hồi ức khó mà quên được.
Một năm nay cô đã rời đi, anh không dám bước vào nơi này, là bởi vì không dám đối mặt với những thứ mà hai người từng chung đụng.
Anh khẽ vuốt cằm, hiện tại, anh muốn một lần nữa khiến cô trở lại.
Nghĩ tới đây, anh cất bước đi ra ngoài.
Tại cổng, Nam Thành đã ngồi trong xe khởi động động cơ.
Giang Mạt Hàn lên xe, anh ta lập tức lái xe đi.
Trên đường đi anh thỉnh thoảng nhìn kính để quan sát Giang Mạt Hàn, muốn nói gì đó nhưng lại phát hiện bản thân không thể nói được bất kỳ câu nào.
Một đường phóng ga, xe dừng tại phía dưới tập đoàn Hằng Khang.
Nam Thành xuống xe chạy ra đằng sau, lúc đang muốn giúp anh mở cửa xe thì anh đã đẩy cửa xe bước xuống.
Anh đứng ngay dưới tòa nhà, ngẩng đầu nhìn thoáng lên đó rồi lập tức cất bước đi vào.
Nam Thành cùng lên theo, vừa đi vừa gọi điện thoại cho thư ký, hỏi Tông Ngôn Hi đang ở đâu.
Thư ký nói đang ở trong phòng khách.
Thang máy mở ra, hai người đi vào thang máy, Nam Thành nói: “Bà chủ đang ở trong phòng khách.”