Chương 286:
Lâm Tử Lạp giật môi: “Có phải về sau anh cũng đối xử với tôi như thế vì những người phụ nữ khác không?”
Tuy nói hắn đối phó với Hà Khiếu Ninh là vì cô, thế nhưng quả thực là Hà Khiếu Ninh đã từng đi theo hắn, hắn có thể không niệm tình xưa mà ra tay độc ác, có khác gì Lâm Viên Trung bỏ rơi vợ con đâu?
Cô đã nhìn thấy cuộc hôn nhân thất bại của mẹ mình, nhìn thấy sự vô tình của ba, cô luôn có cảm giác không xác định với tình cảm.
Mẫn cảm mà đa nghi.
Tông Triển Bạch nhíu mày, con ngươi gợn sóng lập lòe, nhìn chằm chằm vào đôi mắt cô: “Em nghĩ tôi vậy sao? Tôi là người như thế ở trong lòng em hả?”
Lâm Tử Lạp né tránh ánh mắt hắn: “Tôi không biết!”
“A.” Hắn cười khẽ, đẩy cô về phía sau không một dấu hiệu báo trước, ấn lên trên tường. Lâm Tử Lạp còn chưa kịp phản ứng lại được, hắn đã lấn người đè ép tới, dán chặt thân thể mềm mại của cô lên tường gạch men sứ.
Rõ ràng là lạnh buốt nhưng lại bị lửa nóng từ thân thể hắn đốt lên nóng bỏng.
“Anh, anh làm gì thế?”
Giọng nói cô không che giấu được khẩn trương và bàng hoàng trong lúc này.
Tông Triển Bạch hôn nhẹ lên trán cô, chợt dời xuống ngăn chặn đôi môi khẽ khép mở của cô. Giữa môi và môi không còn khe hở nào, dán thật chặt. Khoang miệng cô còn thoang thoảng mùi rượu, không nặng mà lại khiến cho người ta nghiện. Hắn kéo đầu lưỡi cô, nuốt lưỡi cô thật sâu. Hôn sâu như vậy rất đau, càng giống như là trừng phạt hơn.
Lâm Tử Lạp đau nhíu cả mặt mày, hai tay đánh lên bả vai hắn: “Anh làm tôi đau, mau thả tôi ra… Ô…”
Đoán chừng là động tác của cô quá kịch liệt, dây dưa đến bộ phận riêng tư mà hắn đang kề sát bên hông cô. Cô rõ ràng cảm nhận được nơi đó biến hóa, sắc mặt cô thay đổi hẳn: “Tông Triển Bạch, tên khốn này, mau thả tôi ra!”
Yết hầu trên cổ hắn nhấp nhô lên xuống, môi nhẹ nhàng dịch ra, lông mi dày và dài lướt qua khóe mắt cô, tê dại ngứa ngáy khiến Lâm Tử Lạp run rẩy.
Hắn kề sát tai cô: “Em chất vấn tôi một lần, tôi sẽ trừng phạt em bằng cách này một lần.”
Hắn cố ý dựa vào cô gần hơn, mập mờ trêu chọc: “Em nói xem có công bằng không?”
Lâm Tử Lạp không dám cử động, thở mạnh cũng không dám, toàn thân căng cứng, sợ kích thích hắn.
Khuôn mặt
Lâm Tử Lạp chớp mi: “Anh không biết sao?”
Hắn nhíu mày lại, đây là ý gì?
“Hình như Thẩm Bồi Xuyên và Tô Trạm nhìn ra quan hệ của chúng ta, cố ý ép tôi uống rượu…”
Tông Triển Bạch giật khóe môi, ôm Lâm Tử Lạp vào lòng: “Về sau ở trước mặt họ, đối xử tốt với tôi một chút.”
Nếu để bọn họ biết Lâm Tử Lạp không cho hắn động vào người.
Bọn họ còn không cười rụng cả răng ư.
Lâm Tử Lạp cũng hi vọng cho hai đứa trẻ một môi trường sống tốt, giống như Tông Triển Bạch, không thích bị người khác dòm ngó đến cuộc sống, nhất là chuyện tình cảm.
“Ừm.” Lâm Tử Lạp đồng ý, chí ít trong mắt người ngoài, bọn họ vẫn là vợ chồng “ân ái”.
“Đi ngủ đi.” Tông Triển Bạch ôm cô lăn vào chăn, chẳng làm gì, chỉ ôm cô.
Sáng sớm hôm sau, trời vừa sáng là Lâm Tử Lạp đã dậy. Tối hôm qua không biết có phải là do uống rượu hay không mà cô ngủ rất say, trong đêm chỉ mơ mơ màng màng cảm thấy Tông Triển Bạch ôm cô hôn mấy lần, buổi sáng tỉnh lại không ngủ được nên dậy sớm, trong phòng Tông Triển Bạch và hai đứa trẻ còn đang ngủ, cô muốn ra ngoài khách sạn hít thở không khí.
Thời gian này, toàn bộ hành lang đều yên tĩnh, tất cả mọi người còn chưa rời giường.
Cô thả nhẹ bước chân, sợ đánh thức những người còn đang ngủ say.
Lúc đi ngang qua cửa phòng Tân Na, cửa phòng cô ấy bỗng nhiên được mở ra từ bên trong, Tô Trạm mặc âu phục xộc xệch, tóc rối bù, lúc nhìn thấy Lâm Tử Lạp thì đóng cửa lại rầm một tiếng theo phản xạ có điều kiện.
Lâm Tử Lạp đứng trước cửa mãi không hoàn hồn trở lại được. Tô Trạm sao lại bước ra từ phòng Tân Na?
Mình hoa mắt rồi à?
Cô ngó nghiêng bốn phía, đây quả thực là phòng của Tân Na mà, không sai đâu.