Chương 287:
Trong phòng, Tô Trạm cũng không tốt hơn là bao. Đứng sau cửa, dáng vẻ chột dạ, Lâm Tử Lạp sao lại ở bên ngoài, trong lúc sớm thế này?
“Anh còn chưa cút, ở đây làm gì?” Tân Na núp trong chăn, chỉ lộ ra đôi mắt đỏ ngầu.
Sau đó, ai cũng đi hết, cô bị Tô Trạm quấn lấy uống rượu, cô không còn cách nào đành uống vài ly. Tiếp sau đó, Tô Trạm lại nói đến chuyện bị bức hôn. Đọc tại truyen.one nhé cả nhà! Vô Truyen.one nằm ngay mặt tiền!
Tân Na liền hỏi: “Anh không có bạn gái sao?”
Tô Trạm liền nghĩ tới mối tình đầu của mình là Lưu Phi, tâm trạng càng khốn khổ, mượn rượu tiêu sầu.
Tân Na cảm thấy mình nhắc đến chuyện không vui của hắn.
Hắn mới tự rót rượu.
Nên mới xin lỗi hắn: “Thật xin lỗi, tôi không cố ý nhắc đến chuyện đau lòng của anh.”
Tô Trạm cười tươi, thừa cơ nói: “Cô uống với tôi vài ly, tôi sẽ tiếp nhận lời xin lỗi của cô.”
Kết quả hai người đều uống nhiều, về sau cô lên lầu như thế nào cũng không biết.
Buối sáng tỉnh lại, hai người trần truồng lõa thể nằm trên cùng một chiếc giường.
Đều là người trưởng thành, xảy ra chuyện gì, ai cũng rõ.
Tô Trạm nói phải chịu trách nhiệm.
Tân Na nắm lấy chăn mền, toàn thân run rẩy vô cùng, rõ ràng tâm trạng muốn chém Tô Trạm cũng có thế nhưng trên mặt còn cố giả bộ bình tĩnh: “Đều là người trưởng thành, đừng ngây thơ như vậy.”
Bởi vì sai lầm một lần mà phải trói buộc hai người lại với nhau sao?
Huống chi, cô biết rõ, Tô Trạm là một tên phong lưu ong bướm, vốn không thích hợp để kết hôn.
Hơn nữa, cô không thích hắn.
“Bây giờ là thế kỷ 21 rồi, không phải trước khi giải phóng nữa. Tình một đêm mà thôi, tôi hi vọng tất cả mọi người đều quên hết, coi như chưa từng xảy ra chuyện gì.” Biểu hiện của Tân Na tỉnh táo dị thường.
Tô Trạm kinh ngạc.
Hắn trước kia chơi thì chơi, nhưng cũng không tùy tiện lợi
Tiền trao cháo múc.
Đụng phải cô gái Tân Na này, vậy mà còn cởi mở hơn cả hắn, nói không cần phụ trách, lại bảo hắn quên đi, coi như chuyện chưa từng xảy ra.
Sao hắn lại cảm thấy khó chịu thế nhỉ?
“Chuyện đã xảy ra, tôi nhớ rất rõ ràng, hai tay cô vịn lên cổ tôi, ở dưới người tôi…”
“Cút!” Tân Na bị Tô Trạm chọc giận.
Sự sỉ nhục cố gắng đè ép trong lòng bạo phát ra.
Cô quá kích động, không thể nói tiếp, Tô Trạm liền đề nghị: “Chúng ta tỉnh táo lại một chút, sau đó lại bàn tiếp.”
Ai biết hắn vừa ra khỏi cửa đã nhìn thấy Lâm Tử Lạp đứng ở cửa.
Hắn đứng phía sau cửa, nhìn quả núi nhỏ nhấp nhô lên xuống kia, biết chắc cô đang khóc trong chăn.
Không có một cô gái nào gặp phải chuyện này mà có thể làm ra vẻ như chưa xảy ra chuyện gì cả.
Cô nói những câu phóng khoáng kia cũng chỉ là giả vờ.
Tô Trạm không muốn giấu cô, nói cho cô, lúc hắn mở cửa thì Lâm Tử Lạp đã nhìn thấy hắn.
“Cái gì?” Tân Na đột nhiên ngồi dậy, hoảng hốt trợn tròn mắt, thế Lâm Tử Lạp chẳng phải là biết…
Cô thậm chí còn không dám nghĩ tiếp.
Nước mắt chảy ào ào.
Xấu hổ, giận dữ, vừa đau vừa hận.
Đều do Tô Trạm!
“Anh phá hủy tôi rồi.” Tân Na ôm chăn, cả khuôn mặt vùi ở trong chăn, phát ra tiếng nức nở nghẹn ngào.
Thùng thùng…