Chương 387:
Anh lấy tay cô đặt lên má.
Lâm Tử Lạp chỉ nói thôi, khuôn mặt của đàn ông sao có thể dễ đánh như vậy.
Cô rụt tay về: “Đừng đùa.”
Tông Triển Bạch không đùa cô nữa, bởi vì cơn giận vì chuyện búp bê đã vơi đi không ít nên lúc này bầu không khí thoải mái hơn nhiều. Anh khoác vai cô: “Chắc đói rồi chứ, đi ăn chút gì thôi.”
Quả thực Lâm Tử Lạp cũng cảm thấy đói vì sắp một ngày không ăn rồi.
Sau khi cửa hàng thời trang bị đập phá, Diêu Thanh Thanh đã sắp xếp dọn dẹp rồi. Khoảng thời gian này cũng không tìm việc mà ở trong nhà.
Bạch Dận Ninh tới chỗ cô ở liền tìm thấy cô.
Cô đang xách đồ ăn, hình như là vừa đi mua đồ về, nhìn thấy Bạch Dận Ninh liền ngây ra một lát rồi mới vội chạy qua: “Sao cậu lại tới rồi?”
Bạch Dận Ninh cười mỉm: “Tới thăm cậu, dạo này khỏe không?”
Diêu Thanh Thanh mỉm cười: “Rất tốt.”
Bầu không khí tĩnh lặng.
Khi trò chuyện, sợ nhất là hai người đều không nói gì.
Không khí rất gượng gạo.
“Bây giờ mới ăn cơm?” Bạch Dận Ninh nhìn túi đồ trong tay cô liền lên tiếng hỏi.
“Ừm.” Diêu Thanh Thanh cúi đầu.
“Không mời tôi vào trong ngồi sao?” Bạch Dận Ninh cười.
“Tôi mong còn không được.” Diêu Thanh Thanh đi nhanh lên phía trước dẫn đường.
“Chỉ có một mình cậu sống ở đây sao?” Lúc vào thang máy, Bạch Dận Ninh hỏi.
Diêu Thanh Thanh gật đầu: “Đúng vậy, lớn rồi nên rất ít khi về nhà ba mẹ nuôi, họ cũng không tốt với tôi lắm nên không thích về, trước đây mở một shop thời trang nên cũng còn ít tiền để chuẩn bị tìm việc gì đó làm.”
“Như vậy rất tốt.” Bạch Dận Ninh hơi hối hận vì tới tìm cô, trước đây khi ở trại trẻ mồ côi, cô
Sao cô có thể làm ra chuyện đó chứ?
“Hôm nay cậu tới là có chuyện gì?” Diêu Thanh Thanh nắm chặt túi ni lông.
“Không có, tới thăm cậu không được sao?” Bạch Dận Ninh vẫn nở nụ cười.
Diêu Thanh Thanh cũng tươi cười: “Cậu có thể tới tìm tôi, đương nhiên tôi rất vui. Nếu như có việc gì cần tôi giúp thì cứ nói thẳng cho tôi biết.”
Lúc nói, thang máy đã dừng lại.
Cao Nguyên đẩy Bạch Dận Ninh ra khỏi thang máy, Diêu Thanh Thanh đi trước mở cửa.
Cô sống trong chung cư đơn, căn nhà tuy nhỏ nhưng đầy đủ tiện nghi mà còn được quét dọn rất sạch sẽ.
“Nhà có hơi nhỏ.” Diêu Thanh Thanh đặt đồ đạc lên bàn rồi rót nước cho Bạch Dận Ninh.
“Cảm ơn.” Bạch Dận Ninh nhận lấy cầm trên tay nhưng không uống mà nhìn căn phòng một lượt, cuối cùng chăm chú đưa ánh mắt về khung ảnh trên tủ đầu giường.
Đó là ảnh chụp chung của anh và cô lúc nhỏ.
Anh còn nhớ, nó được chụp vào ngày Bạch Hồng Phi nhận nuôi cô.
Diêu Thanh Thanh đi tới lấy khung ảnh nhìn người trong đó mà cười nói: “Lúc đó, cậu nhỏ biết mấy, tôi cũng nhỏ biết mấy, nếu như không xa nhau thì tốt biết bao.”
Trong lòng Bạch Dận Ninh khẽ khuấy động, không phải vì Diêu Thanh Thanh mà bởi cuộc sống ngày trước.