Chương 388:
“Không ngờ là cô ấy còn giữ.”
Bạch Dận Ninh rất ngạc nhiên, anh vẫn có thể nhận ra dáng vẻ của mình khi ở trại trẻ mồ côi.
Ngón tay Diêu Thanh Thanh nhẹ nhàng đặt trên khuôn mặt của cậu bé trong tấm hình: “Sau khi tôi được nhận nuôi, mỗi ngày tôi đều sắp không chịu đựng nổi, tôi nhìn cậu ấy mới có dũng khí sống tiếp.”
Rõ ràng trong lời nói của cô có hàm ý nhưng Bạch Dận Ninh lại giả vời không hiểu: “Tôi còn có chuyện nên đi trước đây, có chuyện gì cần giúp đỡ có thể liên hệ tôi.”
“Xin lỗi, tôi…” Lúc này Diêu Thanh Thanh mới ý thức được khi nãy mình vừa nói gì.
Cô hơi hối hận.
“Không sao.” Bạch Dận Ninh không hề để trong lòng, anh không thể hồi đáp nên giả vờ không hiểu.
Anh chỉ coi cô là bạn, là người thân.
Không còn suy nghĩ nào khác.
“Tôi tiễn cậu.” Diêu Thanh Thanh đặt tấm hình xuống mà có chút bất lực.
Bạch Dận Ninh thoáng nhìn người trong anh, rõ ràng bức ảnh đã được xử lý qua, bức ảnh khi đó không được ép, nếu không thì đã không thể giữ lâu như thế.
“Ảnh như vậy đừng để ở đầu giường.”
Diêu Thanh Thanh nhìn anh muốn nói rồi lại rồi: “Được.”
“Đi thôi.”
Cao Nguyên đẩy anh ra khỏi phòng, Diêu Thanh Thanh tiễn họ tới thang máy thì Bạch Dận Ninh xua tay: “Không cần tiễn nữa, về đi.”
Diêu Thanh Thanh không đi vẫn đứng trước thang máy.
Rất nhanh sau đó cửa thang máy đóng lại cắt đứt tầm nhìn của cô, Cao Nguyên mới nói lên suy nghĩ trong lòng: “Cô Diêu rất lương thiện, tôi thấy không phải cô ấy làm.”
Sắc mặt Bạch Dận Ninh buồn bã.
Anh tìm Tông Triển Bạch không chỉ dựa vào suy đoán, mà anh cũng tin Diêu Thanh Thanh không phải người làm chuyện này.
“Cậu phái người giám sát xem ngày ngày cô ấy ở nhà làm gì.”
Cao Nguyên không hiểu vì đã không phải Diêu Thanh Thanh làm thì tại sao phải giám sát cô?
“Làm như tôi nói.” Bạch Dận Ninh không giải thích, anh không tin cô làm nhưng vẫn phái người canh chừng cô.
Tông Triển Bạch sẽ không vô duyên vô cớ nói như vậy, nhất định là phát hiện ra gì đó nếu không
Lâm Tử Lạp tới đây không lâu, cũng không đắc tội ai, nếu như thực sự có xích mích với ai thì cũng chỉ có một chút xung đột với Diêu Thanh Thanh, mặc dù lúc đó giải quyết rồi nhưng cửa hàng của Diêu Thanh Thanh cũng bị đóng cửa.
Nếu như cô sinh lòng oán hận thì cũng có thể hiểu được.
Tinh….
Tiếng thang máy kêu lên, cửa từ từ mở ra, một người đàn ông mặc áo da, miệng ngậm điếu thuốc đang nhìn người ngồi trên xe lăn hừ lạnh một tiếng như thể đang lẩm bẩm câu “tên què”.
Cao Nguyên ngay lập tức sôi máu giận định ra tay nhưng bị Bạch Dận Ninh cản lại. Loại người này rõ ràng không đáng để anh chấp nhắt, nhìn cách ăn mặc của hắn ta chắc chắn là một tên côn đồ.
Thà đắc tội với quân tử hơn đặc tội tiểu nhân.
Cao Nguyên lườm gã đàn ông mặc áo da kia rồi đẩy Bạch Dận Ninh ra khỏi khu chung cư.
“Đúng là loại người gì cũng có, đạo đức bị chó ăn rồi chắc.” Cao Nguyên lầm bẩm.
Bạch Dận Ninh ngẩng đầu lên nhìn anh: “Tại sao cứ tức giận vì chuyện nhỏ như vậy chứ, có đáng không?”
“Không đáng, tôi cũng không quen hắn ta.” Cao Nguyên trả lời.
“Vậy tại sao cậu tức giận?”
“Tôi tức giận lời hắn nói…”
“Nếu như đã là người không quan trọng thì cần gì để lời hắn ta nói trong lòng. Nếu như mỗi lần tôi nghe thấy lời như vậy thì lại tức giận, e là tôi sớm đã bị tức chết rồi.”
Vừa bắt đầu anh cũng không chịu đựng nổi nhưng lâu dần anh cũng chỉ có thể bắt đầu tự khuyên bảo chính mình tuyệt đối không để những lời nói không hay về mình trong lòng nữa.