Chương 421:
Bạch Dận Ninh lắc đầu, nói không phải.
Diêu Thanh Thanh biết, hắn đang lừa cô ta.
“Phải, em từng sinh con, là của ba nuôi em.” Lời vừa dứt, Diêu Thanh Thanh bật cười, vừa cười, đôi mắt cô ta vừa đẫm lệ: “Năm em mười ba tuổi, ông ta cưỡng bức em, ròng rã ba năm trời,…”
Năm đó, Diêu Thanh Thanh vừa tròn mười ba tuổi, gương mặt còn chưa nảy nở hết, nhưng vóc dáng nhỏ nhắn thanh thuần vô cùng động lòng người, năm đó em trai mới có mấy tuổi, ban đêm rất thích khóc, ba nuôi cô lấy cớ con trai hay khóc, không ngủ cùng mẹ nuôi nữa.
Đêm đó trời đổ mưa, mưa còn rất to, sấm sét ầm ầm, khiến cô ta sợ hãi, trốn vào vào góc tường.
Cô ta sợ hãi, trốn trong chiếc chăn mỏng, còn ngửi rõ mùi khó chịu trên chăn.
Đột nhiên, cửa phòng kẹt kẹt mở ra…
“Thanh Thanh”
Là tiếng của ba nuôi cô ta, Diêu Thanh Thanh chui đầu ra, bình thường ba mẹ nuôi cô ta đối xử với cô ta rất tệ, ban ngày bắt cô ta làm việc, cắt cỏ cho trâu ăn, nấu cơm giặt quần áo, còn làm việc ngoài đồng, cả ngày chỉ có ban đêm mới được ngủ không phải làm việc.
Sau đó người trong thôn nói ba mẹ nuôi của cô ta không muốn cho cô ta đi học, bắt cô ta ở nhà làm việc, nói họ bất lương, hà khắc, lời rất khó nghe, bọn họ nghe không xuôi mới quyết định cho cô ta đi học.
Nhưng cuộc sống của cô ta cũng không có thay đổi gì mấy, trời chưa sáng đã phải dậy cho trâu ăn, giặt quần áo, làm xong mới được đi học.
So với mẹ nuôi, ba nuôi cô đối xử với cô ta tốt hơn một chút.
Nhưng cô ta vẫn rất sợ ông, thận trọng: “Ba, sao ba vẫn chưa ngủ? Có việc gì cần con làm à?”
“Đêm hôm rồi, còn làm cái gì.” Ba nuôi cô ngồi lên giường, cười nói: “Ta nhìn thấy trời mưa to sấm chớp quá, lo con sợ, nên đến xem con.”
Diêu Thanh Thanh vội vàng lắc đầu: “Con không sợ, ba đi ngủ đi.”
Bàn tay của ba nuôi cô ta luồn vào trong chăn, túm lấy mắt cá chân của cô ta: “Con không sợ, nhưng ba sợ, hơn nữa, con phải ngủ với ba.”
Lúc đó, Diêu Thanh Thanh phát khiếp, hoảng loạn tột độ: “Ba, ba làm gì vậy?”
Mười ba tuổi, dù chưa hiểu nhiều điều, nhưng cô ta biết ba nuôi mình định làm gì, do đó, cô ta rất sợ hãi.
“Mẹ của con đối xử với con không tốt, ba giáo huấn bà ta rồi, sau này sẽ đối tốt với con.” Nói rồi, ông ta vén chăn lên, đè người xuống.
Cô ta theo bản
Cô ta bị khống chế, chỉ có thể hét lên “Mẹ mẹ…”
Nhưng tiếng hét của cô ta như bị sấm sét nuốt chửng, gương mặt ba nuôi cô ta trở nên dữ tợn, ông ta tát vào mặt cô ta một cái “Cho mày mặt mũi, mà mày lại không muốn!”
Nửa gương mặt của cô ta như tê dại đi, trong khoang miệng xộc lên mùi máu.
Một tay ba nuôi bịt miệng cô ta, một tay xé quần áo của cô ta, cưỡng bức cô ta.
Sau đêm đó, ba nuôi thường xuyên nửa đêm mò đến phòng, cô ta phản kháng, ba nuôi liền tát, đá, ban ngày không cho cô ta ăn cơm.
Sau này, cô ta không phản kháng nữa, cứ như thế, thấm thoát đã ba năm.
Năm mười sáu tuổi, cô ta đến kì kinh nguyệt, sau đó không lâu, cô ta mang thai, lúc đó vẫn chưa hiểu, cơm ăn không đủ no dù dạ dày rất nhỏ, sau đó không đến kì nữa, cô ta cũng không biết đó là chuyện bất thường.
Mãi cho đến một buổi trưa, cô ta đột nhiên đau quặn bụng, ba mẹ nuôi mới cho rằng cô ta ốm rồi, đưa cô ta đến bệnh viện thì tốn tiền, liền bỏ cô ta trong phòng, tự sinh tự diệt.
Cô ta đau quằn quại hơn mười mấy tiếng, đêm đến, cô ta sinh ra một đứa trẻ.
Đến lúc đó, mẹ nuôi cô ta mới biết chuyện của cô ta và ba nuôi.
Mẹ nuôi rất tức giận, rất phẫn nộ, ba nuôi cũng bị bà cào rách cả mặt, bọn họ ngay cả cô ta còn không muốn nuôi, cô ta có cơm ăn là bởi làm được việc, thì làm sao mà đồng ý nuôi con cô ta được.
Hơn nữa đây còn là đứa con hoang của ba nuôi cô ta, mẹ nuôi càng không muốn nuôi.
“Con nhỏ này còn đang vị thành niên, nếu truyền ra ngoài, ông chính là tội phạm cưỡng hiếp, đợi đấy mà ngồi tù đi.” Mẹ nuôi cô ta lấy pháp luật ép ông ta.
Ông ta không dám phản kháng: “Vậy bà nói phải làm sao?”
Mẹ nuôi cô ta lại tát ông ta một cái thật mạnh: “Bây giờ ông mới biết lo?!” Bà ta rất phẫn nộ, chồng không chung thuỷ, bà ta có bao nhiêu bẽ bàng?