Mê Vợ Không Lối Về

Chương 420


trước sau

Chương 420:

 

Não của người phụ nữ này có phải hay không toàn bã đậu?

 

Thẩm Bồi Xuyên coi như đã hiểu, hỏi thế này, cơ bản là không thể moi ra được điều gì, hắn liền đổi sách lược: “Cô là cô nhi, được nhà họ Diêu nhận nuôi, nhà họ Diêu không sinh được con, nhưng sau khi nhận nuôi cô không lâu thì người vợ kia liền mang thai, sau đó sinh ra một người con trai, chính là em trai trên danh nghĩa của cô.”

 

Thẩm Bồi Xuyên đưa video đã tải về có hình một chàng trai mặc áo khoác da cho cô ta xem: “Hắn là em trai cô, không sai chứ?”

 

Diêu Thanh Thanh hoàn toàn choáng váng.

 

Bọn họ đã điều tra cô ta rồi, còn biết cô ta có một người em trai nữa, không lẽ cũng đã biết chuyện cô ta đã từng sinh con?

 

Bạch Dận Ninh có biết không?”

 

Các người điều tra tôi?” Diêu Thanh Thanh như phát điên, liều mạng nhào vào Thẩm Bồi Xuyên, đây là bí mật của cô ta, cô ta không cho phép bất kì kẻ nào biết.

 

Đôi chân cô ta bị trói chặt, vừa nhào lên liền ngã xuống mặt đất.

 

Thẩm Bồi Xuyên cười cười, đây chính là nhược điểm của cô ta, càng phải tiếp tục kích động cô ta: “Năm 16 tuổi cô từng mang thai, còn sinh con ra, nhưng mà đứa trẻ đó… chết rồi.”

 

“Anh câm mồm, anh câm mồm!” Diêu Thanh Thanh gào lên, lắc đầu, những lời vừa rồi của Thầm Bồi Xuyên như sét đánh ngang tai, xuyên sâu vào da thịt của cô ta, đau đến tê tái.

 

Giờ phút này, cô ta như phát điên, dường như không còn thở, nằm sõng soài trên mặt đất, không động đậy.

 

Tầng hai.

 

Bạch Dận Ninh cau mày, Thẩm Bồi Xuyên chỉ đơn giản nói hai câu, nhưng hai câu này lại khiến hắn vô cùng kinh ngạc, Diêu Thanh Thanh 16 tuổi đã mang thai? Còn sinh con?

 

Điều này đối với hắn, cũng như sét đánh giữa trời quang.

 

Một cô gái 16 tuổi, còn đang tuổi vị thành niên.

 

Bây giờ, hắn cuối cùng cũng hiểu mấy câu Thẩm Bồi Xuyên nói ra rốt cuộc có ý gì.

 

Hắn nắm lấy tay vịn, nhìn chằm chằm Diêu Thanh Thanh, có những chuyện, hắn muốn đích thân hỏi cô ta.

 

Nhờ sự trợ giúp của lái xe, hắn từ trên lầu đi xuống.

 

Diêu

Thanh Thanh đầu chạm đất, mái tóc rối tung, giữa những sợi tóc loà xoà trước mặt, cô tựa hồ thấy thấp thoáng bóng Bạch Dận Ninh trên xe lăn, đi về phía cô.

 

Bạch Dận Ninh?

 

Cô bất giác ngẩng đầu lên nhìn Bạch Dận Ninh, mở to đôi mắt, hắn cũng ở đây?

 

Có phải lời Thẩm Bồi Xuyên vừa nói, hắn cũng nghe thấy hết rồi?

 

“Dận Ninh…”

 

“Nói cho tôi biết, cô đã xảy ra chuyện gì? Vì sao lại giấu tôi, cô làm sao mà 16 tuổi đã sinh con?” Hắn cau mày, giờ phút này, hắn mới phát hiện, bản thân biết rất ít về cô ta.

 

Cô ta không muốn nói, hắn cũng không chủ động đi điều tra.

 

Hắn còn tưởng, cô ta chỉ có một người cha mẹ nuôi đối xử không tốt với cô ta, không nghĩ tới…

 

Một người con gái đang tuổi vị thành niên mang thai, rõ ràng là có liên quan đến gia đình cô ta.

 

Diêu Thanh Thanh chịu sự đả kích rất lớn, cô ta co rúm người lại, như muốn trốn đi, muốn giấu đi, không cho ai nhìn thấy.

 

“Cô nói đi!” Bạch Dận Ninh gầm lên.

 

“Em không dám nói!” Giọng của Diêu Thanh Thanh còn to hơn của hắn, cô ta chỉ muốn trốn tránh, chỉ muốn giấu kín, cô ta không muốn đối mặt với hắn, không muốn đối mặt với bất cứ người nào.

 

Cô ta đã đau lắm rồi, đừng có ép cô ta!

 

“Cô không nói, thì ai có thể giúp cô được chứ?” Gương mặt Bạch Dận Ninh ánh lên nét âm u.

 

Diêu Thanh Thanh nhìn Bạch Dận Ninh, nhìn một chút, rồi bật cười, nhìn một chút, lại bật  khóc.

 

“Không ai có thể giúp được em hết, thân thể này đã ô uế quá rồi…” Đôi môi cô ta không ngừng run rẩy, dường như nhớ đến chuyện gì khủng khiếp lắm, sắc mặt từ màu hồng chuyển sang nhợt nhạt như không có sức sống, đôi mắt cô ta tràn ngập sự sững sờ, cô ta nhìn Bạch Dận Ninh: “Anh có phải rất ghét em không?”


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện