Tác giả: Lâm Miên Miên
Dịch: Lili
Lôi Vũ Hạo sửng sốt, đối mặt với vấn đề này, đúng là anh ta cũng không thể thẳng thắn nói mình sẽ đáp ứng.
Cố Khiêm Ngôn thở dài một hơi, rốt cuộc cũng quen Triệu Phiên Phiên lâu như vậy rồi, cô là người tốt, hai người cũng coi như bạn bè, mặc kệ như thế nào, trong loại chuyện này, anh cũng coi như người nhà Triệu Phiên Phiên, ai bảo bạn gái anh là bạn thân thiết của Triệu Phiên Phiên chứ, nói: "Lôi tổng, trên phương diện tình cảm này, tôi thấy anh quá tra, đã giải phóng bao nhiêu năm rồi, bên ngoài thôn Thành Trung còn dán bao nhiêu khẩu hiệu "Nam nữ bình đẳng". Nếu từ trong thâm tâm anh vẫn nghĩ anh và Phiên Phiên là không phải là người cùng thế giới thì tôi nghĩ anh nên từ bỏ đi."
Lôi Vũ Hạo muốn giải thích cho bản thân nhưng người trước mặt anh ta là Cố Khiêm Ngôn đến cả ông nội Cố là người lăn lộn bao nhiêu năm trên thương trường còn không đấu lại được: "Lôi tổng, thật ra anh không cần giải thích trước mặt tôi cái gì cả, tôi cũng không phải Phiên Phiên, tôi cũng là đàn ông, anh suy nghĩ cái gì, tôi chả lẽ còn không hiểu, đúng là chúng ta có tiền, nhà chúng ta là hào môn nhưng nếu trong phương diện tình cảm còn suy nghĩ phân biệt giàu nghèo...... Nói thật, vậy anh và Phiên Phiên không phải người một đường, anh phải làm rõ cái cô ấy muốn là gì còn anh muốn gì, anh đừng nghĩ rằng chỉ cần cứ ở lì trước mặt cô ấy thì cô ấy sẽ quay lại với anh. Nếu anh không làm rõ hai vấn đề đó thì kể cả hai người có ở bên nhau thì cuộc sống sau này cũng sẽ không vui vẻ."
Cố Khiêm Ngôn nói xong thì đứng lên nói tiếp với Lôi Vũ Hạo: "Hôm nay coi như Lôi tổng mời khách, rốt cuộc tôi cũng nói chuyện với anh lâu như vậy rồi, đúng không?"
Gói kỹ bọc đồ ngọt, Cố Khiêm Ngôn cũng lười quan tâm Lôi Vũ Hạo đang phát ngốc, cầm đồ rời khỏi quán nước.
Anh đi ra thôn Thành Trung chờ ở trạm xe bus.
Lúc anh xuống xe bus vào cửa hàng bảo dưỡng, cậu học đồ và sư phó nhìn anh đến còn vô cùng ngạc nhiên, cầm đồ ngọt mở ra ăn.
Cậu học đồ còn hỏi: "Anh Chu, mấy ngày nay anh đi đâu đấy?"
Cậu chỉ nghe thấy La Bối nói, Chu Kiến Quốc đi nơi khác nói chuyện làm ăn.
Cố Khiêm Ngôn trả lời: "Nhận tổ quy tông, ôm đùi ông nội, về sau tôi là phú nhị đại à không phú tam đại(*)."
(*): đời thứ ba nhà giàu đó.
Anh kể chuyện mình đã trải qua cho sư phó và cậu học đồ nghe, hai người nghe xong đều sửng sốt.
Cố Khiêm Ngôn không nghĩ lừa gạt những người anh quen, anh và hai người này rất thân thiết cũng coi như bạn bè, nếu đã là bạn bè thì cũng không cần giấu giếm.
Cậu học đồ cao hứng: "Em biết mà, ông Chu đối xử với anh không giống đối với người khác thì ra hai người là ông cháu, vậy anh Chu ơi ...... Về sau anh có thể cho em sờ xe Rolls-Royce nhà anh không?"
Cố Khiêm Ngôn gật đầu một cách sảng khoái: "Chuyện nhỏ, đừng sờ hỏng là được."
Sư phó lại rất lo lắng hỏi: "Tiểu Chu, vậy người trong nhà cháu có đồng ý chuyện cháu với Bối Bối không?"
Cố Khiêm Ngôn không hề để ý nói: "Chuyện của cháu với Bối Bối cần sự đồng ý của người ngoài sao?"
Trong suy nghĩ của anh thì vấn đề tình cảm này chỉ có anh và Bối Bối là người trong cuộc, những người khác đều là người ngoài, ngay cả người nhà hai bên cũng vậy.
"Nghĩ như vậy là tốt." Sư phó khen: "Tuy nói tình cảm của hai người cần lời chúc phúc của người nhà nhưng cũng phải phân biệt được cái gì là chủ yếu cái gì là thứ yếu, cậu quyết đoán vậy là tốt."
"Chuyện nhà cháu cũng do cháu làm chủ." Cố Khiêm Ngôn không hề khiêm tốn nói: "Chỉ cần cháu thích, thì không ai dám nói không."
Chuyện này anh vẫn có tự tin.
Tuy anh luôn nói ông nội là người ngoan cố nhưng anh vẫn tự tin về tư tưởng giác ngộ của ông, ông cũng không phải người có suy nghĩ nông cạn.
Còn cha mẹ anh...... Kể cả có cho bọn họ làm chủ thì bọn họ cũng không dám, đương nhiên cũng lười.
Chuyện của anh tất nhiên là do anh quyết, anh cũng không phải em bé to xác, nói chuyện yêu đương còn phải đợi người nhà nhấc tay biểu quyết sao? Thế thì buồn cười chết.
Cậu học đồ vô cùng bội phục Cố Khiêm Ngôn: "Nên như vậy, em xem không ít phim truyền hình, mấy người nhà giàu đúng là chả có ai tốt còn lấy tiền để đuổi người ta đi."
"Phim truyền hình toàn nói bừa." Cố Khiêm Ngôn nói: "Người càng có tiền thì càng làm việc điệu thấp, nếu bồi dưỡng người thừa kế trở thành kiểu yêu cầu dựa vào hôn nhân mới có thể củng cố xí nghiệp...... Thì đúng là làm trò cười."
Ví dụ như tên họ Lôi nào đó.
Sư phó cảm khái một câu: "Vừa thấy ông Chu đã biết không phải người thường, chắc chắn ông ấy dạy dỗ cháu rất tốt."
Ba người ngồi ở bên ngoài trò chuyện , La Bối còn đang vội vàng việc của shop online nên tạm thời không có thời gian ra nói chuyện với họ.
Cố Khiêm Ngôn vẫn giống trước kia, thay bộ quần áo lao động rửa xe, cọ cọ rửa rửa, vừa rửa còn vừa lẩm bẩm hát.
Cậu học đồ ghé lại gần nói với sư phó: "Anh Chu đúng là người tốt, cháu nghĩ là sau khi trở thành người có tiền thì anh ấy sẽ không làm những việc này nữa."
Sư phó bình tĩnh trả lời: "Anh Chu cháu vốn dĩ không giống mấy người công tử nhà giàu bình thường. Nếu cậu ta mà là người như vậy thì chị Bối cậu cũng không thích."
***
Mấy người khách quen nhìn thấy Cố Khiêm Ngôn đã trở lại, đều nói: "Ông chủ Chu vài ngày nay không thấy tới, tôi còn nghĩ không làm nữa cơ."
Cố Khiêm Ngôn không hút thuốc lá nhưng anh vẫn sẽ thường