Tác giả: Lâm Miên Miên
Dịch: Lili
Nếu nói La Bối không có ý kiến gì với Lôi Vũ Hạo thì không có khả năng, lời Cố Khiêm Ngôn nói đúng là một câu đúng trọng điểm.
Cũng không phải do lúc trước Lôi Vũ Hạo không nhận ra mình yêu Phiên Phiên làm cô thấy phản cảm, mà cô khó mà hiểu được hành động của anh ta. Nói chung là lúc trước anh ta muốn trái ôm phải ấp, chỉ cần anh ta quyết đoán một chút, kể cả chủ động chặt đứt quan hệ với Phiên Phiên còn đính hôn với người khác thì La Bối cũng sẽ kính trọng anh ta một phần.
Một bên muốn đính hôn với người khác, một bên lại muốn duy trì quan hệ với Phiên Phiên, suy nghĩ này đúng là khiến người khác buồn nôn.
Nhưng La Bối không phải Triệu Phiên Phiên, Triệu Phiên Phiên có tình cảm rất sâu đậm với Lôi Vũ Hạo, cô chỉ là người đứng xem nên thật sự không thể đưa ra ý kiến mang ý nghĩ chủ quan của mình cho Triệu Phiên Phiên.
La Bối thở dài một hơi, "Đây là chuyện riêng của Phiên Phiên, chúng ta tốt nhất vẫn không nên nhúng tay."
Cố Khiêm Ngôn liếc mắt nhìn cô, "Anh biết em sẽ nói như vậy."
La Bối mà anh biết chính là một người như vậy, cô không thích quản chuyện của người khác, dù đó là Triệu Phiên Phiên người là bạn thân của cô thì trong chuyện này, cô cũng sẽ không nhúng tay.
"Chị ấy với Lôi Vũ Hạo thế nào thì chỉ có chính bọn họ mới rõ ràng, người ngoài có thể làm gì chứ?" La Bối dừng một chút, "Nếu chị ấy đồng ý quay lại với anh ta thì em cũng sẽ chúc phúc, còn nếu chị ấy không quay lại thì em cũng sẽ ủng hộ. Giữa bạn bè kiêng kị nhất là quyết định thay đối phương."
"Người như Lôi Vũ Hạo nếu đã phải nhờ em nó vài câu trước mặt Phiên Phiên thì chắc chắn ở chỗ Phiên Phiên chưa được sắc mặt tốt." Không thì với cái tính cách một lời khó nói hết của Lôi Vũ Hạo, không phải nghẹn đến trình độ nhất định, thì sẽ không mở miệng nhờ anh.
"Vậy là được rồi, nếu anh ta tìm em thì em cũng không đáp ứng." La Bối nhân tiện khen Cố Khiêm Ngôn một chút, "Tiểu Chu, lần này anh làm rất đúng, đáng giá khen ngợi."
Anh hiểu cô cho nên mới giúp cô cự tuyệt Lôi Vũ Hạo, đương nhiên, suy nghĩ của cô và anh là giống nhau, chuyện này rất khó có được, không bởi vì anh và Lôi Vũ Hạo cùng là đàn ông mà giúp anh ta, không thì La Bối sẽ cảm thấy khó chịu giống như nuốt một con ruồi vậy.
Cố Khiêm Ngôn sửng sốt, "Sao em còn gọi anh là Tiểu Chu?"
La Bối thử thăm dò nói: "Vậy Tiểu Cố?"
"Cũng không phải." Anh lắc đầu, suy nghĩ một chút, "Anh thấy gọi như vậy rất xa lạ lại có chút cổ lỗ giống như chúng ta cùng trong một đội sản xuất ấy."
La Bối bị so sánh của anh làm cho tức cười, "Vậy em gọi anh là gì đây, Khiêm Ngôn?"
Cố Khiêm Ngôn lắc đầu, "Anh còn nghĩ là em gọi người khác."
Anh vẫn chưa thể thích ứng với cái tên mới này dù anh đây là tên thật anh đã dùng hơn hai mươi năm.
"Vậy anh nói em nên gọi anh như thế nào?"
"Anh cũng không biết nhưng chắc phải có một cách xưng hô nào đó chứ, Tiểu Chu hoặc Tiểu Cố nghe xa lạ quas."
"Kiến Quốc?"
Cố Khiêm Ngôn nhìn về phía La Bối, "...... Nhất định phải xa lạ như vậy sao?"
Hai người đối diện không nói gì, thật sự cũng không nghĩ ra nên thay đổi xưng hô như thế nào.
Cuối cùng suy nghĩ nửa ngày cũng chỉ nghĩ gọi Tiểu Chu hoặc Tiểu Cố. Bây giờ mà gọi chồng thì quá sớm, gọi Khiêm Ngôn thì không quen, gọi Kiến Quốc, cũng tạm chấp nhận......
"Thôi vậy, Tiểu Chu, Tiểu Cố hoặc Kiến Quốc, tùy tâm trạng của em."
La Bối xì cười lên tiếng, người yêu đương đều nhàm chán như vậy sao? Sẽ bởi vì một cái tên xưng hô mà rối rắm cả buổi.
***
Sau khi ông nội Cố nghe nói Cố Khiêm Ngôn đang ở trong tiệm rửa xe, thì bằng tốc độ nhanh nhất chạy tới, đương nhiên còn mang theo cả ông bạn già của mình, ông ngoại của Cố Khiêm Ngôn tới xem.
Lần đầu tiên La Bối nhìn thấy ông ngoại của Cố Khiêm Ngôn, là một người rất văn nhã giống như một vị tiên sinh dạy học thời cổ đại, vô cùng khách khí kể cả đối với sư phó và cậu học đồ.
Ông ngoại Cố Khiêm Ngôn họ Trần, lúc ông Trần nhìn thấy La Bối, trong mắt tràn đầy tán thưởng, trực tiếp nói trước mặt Cố Khiêm Ngôn, "Ông rất thích cô bé này. Ông vẫn nghĩ Khiêm Ngôn sẽ không bao giờ yêu đương, có lẽ là do chưa gặp được cô bé nào đáng yêu như thế này."
La Bối nghe xong lời này, lỗ tai đỏ lựng lên.
Tuy từ Cố Khiêm Ngôn cô cũng biết, người nhà của anh đều rất hòa thuận, nhưng không ai nói với cô ông ngoại anh còn biết nói chuyện như vậy!
Cố Khiêm Ngôn: "......" Không cần nhấn mạnh sự thật anh độc thân rất nhiều năm chứ.
Tuy cậu học đồ biết xe ông Cố đi đến đây cũng là của nhà ông chủ nhưng đối mặt với chiếc siêu xe nghìn vạn này, cậu vẫn không dám rửa vì thế trọng trách này cũng chỉ có thể giao cho Cố Khiêm Ngôn, rốt cuộc trước kia cũng là anh rửa xe.
Vì thế, ông Cố nói với La Bối: "Bối Bối, cháu có thể mang hai cái ghe ra đây cho bọn ông để bọn ông phơi nắng không?"
Ông ngoại cũng gật đầu, "Đúng đúng đúng, hôm nay trời rất đẹp."
...... Hôm nay làm gì có mặt trời.
Tuy La Bối rất bất đắc dĩ, nhưng cô vẫn nhờ cậu học đồ mang hai cái ghe ra.
Hai ông cụ ngồi xuống, vẻ mặt hưởng thụ xem Cố Khiêm Ngôn rửa xe.
Vốn dĩ La Bối còn tưởng Cố Khiêm Ngôn sẽ không rửa x echo ông cụ nữa, nhưng không chỉ trợn mắt một cái rồi vẫn thành thật thay quần áo bắt đầu rửa xe.
La Bối: "......"
Rốt cuộc thì tính cách của anh trước kia có bao nhiêu đáng ghét đây!
Ông nội Cố nói với ông ngoại: "Ông xem đi ra ngoài rèn luyện một năm vẫn là có tác dụng, cái khác thì tôi không dám nói nhưng riêng kỹ thuật rửa xe này thì đúng là