Tác giả: Lâm Miên Miên
Editor: Lili
Lúc Cố Khiêm Ngôn nhìn tin nhắn này, tuy trong lòng cũng bực bội, nhưng chuyện này anh đã sớm nghĩ tới.
Không nói đến La Bối, ngay cả anh với cái tính cách khó ưa như vậy mà lúc này trở về, cũng có vài cô gái đến tìm anh, trước khi anh mất trí nhớ đã không thèm quan tâm họ thì hiện tại càng không. Ngay cả anh còn gặp chuyện như vậy thì không trách La Bối được, cô xinh đẹp, tính cách lại tốt như vậy, bình thường cũng rất dịu dàng, làm đàn ông, anh hiểu đàn ông nhất, có ai không thích người như La Bối chứ? Cho nên, khi nhận được tin có người sắp đào góc tường nhà mình, anh cũng không thấy bất ngờ lắm.
Nhưng tình địch lần này có chút thông minh, biết gần quan được ban lộc, lợi dụng lúc anh không có trong tiệm lập tức đến xin việc rồi mỗi ngày ở cùng Bối Bối ......
Tuy anh không kinh ngạc nhưng nghĩ có một tên suốt ngày đeo bám bên người Bối Bối, Cố Khiêm Ngôn vẫn vô cùng phiền lòng.
Nếu tình địch của anh có tố chất giống như Tiểu Giang thì tốt, Tiểu Giang rất tốt, tam quan chính, cho dù bây giờ nhận ra tình cảm của mình, cũng không nói ra, thoải mái hào phóng chúc phúc hai người. Chuyện này không phải người bình thường có thể làm được, trên thế giới này có rất nhiều người lấy danh nghĩa tình yêu để làm những chuyện không có đạo đức.
Nghĩ như vậy, Cố Khiêm Ngôn lại muốn gửi cho Tiểu Giang một bao lì xì.
Nói được thì làm được, anh lập tức gửi cho Tiểu Giang một bao lì xì năm tệ, thuận tiện kêu khổ, "Tiểu Giang, lại có người tơ tưởng Bối Bối."
Giang Tư Hàn nhận bao lì xì, lúc này tuy anh ở phim trường, nhưng đang nghỉ ngơi nên rảnh rỗi nói chuyện với Cố Khiêm Ngôn, nhìn thấy tin nhắn này, anh ngẩn ra một chút, hỏi, "Sao vậy?"
Cố Khiêm Ngôn lập tức kể chuyện mà cậu học đồ nói cho anh cho Giang Tư Hàn nghe.
Giang Tư Hàn bình tĩnh nhắn lại, "Anh quen dần đi, anh yên tâm, Bối Bối không phải người như vậy."
Cố Khiêm Ngôn: "Tôi biết nhưng trong lòng vẫn thấy không thoải mái."
Giang Tư Hàn: "Thôi không nói chuyện nữa, cuộc nói chuyện năm tệ đã xong, lần sau lại nói tiếp."
Cố Khiêm Ngôn: "......"
Ngày hôm sau tới gần giữa trưa, Cố Khiêm Ngôn cố ý bỏ ra hai giờ nghỉ trưa bảo trợ lý đi lấy vài món ăn từ nhà ăn rồi lái xe tới tiệm.
Lúc nhìn thấy nhân viên mới kia, Cố Khiêm Ngôn thực sự còn có chút thất vọng, bởi vì mới vừa nhìn đã biết người này khó mà làm đối thủ của anh được.
La Bối từ trên gác đi xuống, nhìn thấy Cố Khiêm Ngôn còn rất kinh ngạc, "Anh không phải đi làm à?"
Cố Khiêm Ngôn chỉ chỉ hộp đựng thức ăn trên bàn nói, "Hôm qua không phải em nói nhìn đồ ăn trong công ty anh rất ngon sao? Nên hôm nay anh mới mang vài món đến đây, em gọi mọi người vào đây ăn đi."
"Vâng."
Anh mang không ít đồ ăn đến, cậu học đồ, nhân viên mới và sư phó đều qua đây, La Bối còn gọi cả em gái bán hàng ở nhà kho lên nữa, cộng thêm cả Cố Khiêm Ngôn, mấy người vây quanh cái bàn, nhìn thoáng qua các món ăn đúng là rất đa dạng.
Bốn món ăn mặn, hai món chay, còn có canh xương sườn nấu bắp.
La Bối nếm một miếng cá kho thịt, không nhịn được khen: "Tay nghề của đầu bếp công ty anh đúng thật rất tốt."
"Anh cảm thấy không ăn ngon bằng món ăn bà nội nấu, đúng rồi, thứ bảy anh có thời gian, chúng ta đi mua bột mì với rau hẹ, thịt heo, rồi nhờ bà nội làm vằn thắn đi, lâu rồi anh không được ăn, thèm quá."
Cố Khiêm Ngôn rất thông minh, anh nói vậy là muốn cho tên nhân viên mới kia biết, anh và Bối Bối không chỉ là quan hệ bạn trai bạn gái, hơn nữa quan hệ còn rất ổn định, còn gặp qua cha mẹ, người có suy nghĩ thì tốt nhất nên dừng lại.
La Bối cũng không nhận thấy chút tính kế nho nhỏ của Cố Khiêm Ngôn, cô càng không biết tình cảm của nhân viên mới với cô. Cô không phải một người thích đem lực chú ý và tâm tư đặt trên người ngoài hay những chuyện râu ria. Khoảng thời gian này cô quá bận rộn, còn phải giành ra thời gian để nói chuyện yêu đương với Cố Khiêm Ngôn, cô đâu có rảnh đi quan tâm người khác.
"Được thôi, mấy ngày nay bà nội cũng nhắc đến anh suốt, ngoại trừ sủi cảo anh còn muốn ăn gì không?" La Bối hỏi.
Trong lòng Cố Khiêm Ngôn cho La Bối một like, cố gắng nói chuyện một cách bình thường: "Dù sao cũng làm vằn thắn hay là thuận tiện làm thêm cả bánh bao với mì nữa đi. Anh cũng thích cái đó nữa."
Anh thích ăn mấy món ăn làm từ bột mì, sở trường của bà La chính là làm sủi cảo, bánh bao và cả mì nữa, bà tự tay cán bột làm mì, Cố Khiêm Ngôn có thể ăn một lúc được 2 bát to.
"Vâng." La Bối ghi nhớ trong lòng.
Vốn dĩ quan hệ của cậu học đồ và Cố Khiêm Ngôn rất tốt, lúc này cũng hớn hở mà nói: "Hai người có thể suy nghĩ đến tâm tình của mấy người độc thân như em không, anh Chu, anh đừng có ăn hết sủi cảo đấy nhé, tay nghề của bà nội chị Bối em cũng được hưởng thụ qua rồi, đúng là tuyệt vời luôn."
Em gái bán hàng bình thường không hay nói nhiều, nhưng người rất tốt, mỗi lần gọi cơm hộp đều gọi thêm thức ăn cho La Bối.
Cô cũng nói: "Đúng vậy, chúng em cũng muốn ăn sủi cảo."
Cố Khiêm Ngôn thở dài một hơi, "Chờ ngày nào đó mọi người rảnh rỗi có thể đi nhà của Bối Bối, chúng tôi chính tay làm, một đám các người cứ như bị bỏ đói ấy, một người ít nhất ăn mấy chục cái, làm gì có thời gian mà gói?"
"Anh Chu, anh nói rồi đấy nhé! Chờ chúng em đều có thời gian, bọn em mang đồ qua!"
Sư phó ho nhẹ một tiếng, "Cậu cũng chưa hỏi xem chị Bối có đáp ứng không, anh Chu cậu còn chưa kết hôn với chị Bối, sao cậu ấy có thể làm chủ được?"
Cố Khiêm Ngôn: "......"
La Bối cười cười, "Chờ có thời gian thì mọi người đến hết! Nhà tôi rất rộng, nhưng phải mang đồ ăn đến đấy nhé!"
"Vâng vâng, chúng em biết mà."
Nhân viên mới đến đây chưa lâu, cậu ta không chen vào nói được câu nào, chỉ có thể ngồi ở bên cạnh ăn cơm. Cậu ta nhìn Cố Khiêm