Mệnh Trung Thiên Ái

Chương 1


trước sau


Chương 1
 
Đầu tháng tám, nhà họ Giang giàu nhất vùng duyên hải Hàn Thành tổ chức một buổi tiệc cưới long trọng.
 
Vô số người thuộc giới thượng lưu của Hàn Thành tham dự ngày cưới hôm nay, nói là ngày cưới nhưng trong mắt phần lớn người ở đây, ông cụ nhà họ Giang tổ chức đám cưới cho Thái tử là cơ hội tốt để kết thân với gia tộc này.

 
Vào ngày cưới, Ôn Ngưng hồi hộp đến nỗi không thể nén được run rẩy.
 
Má Từ ở cạnh cô, nhắc nhở cô quá trình làm lễ lúc vào lễ đường hết lần này tới lần khác, thỉnh thoảng còn sửa sang lại làn váy lộng lẫy nhưng nặng nề giúp cô.
 
Trong khoảng thời gian này Giang Thứ vẫn luôn ở nước ngoài, đến lúc thử đồ cưới cũng không thèm về, Ôn Ngưng cúi đầu đỏ mặt, không khỏi nghĩ đến lát nữa Giang Thứ thấy cô mặc váy cưới thì sẽ phản ứng thế nào.
 
Khi chính thức vào đại sảnh, Ôn Ngưng hít sâu một hơi nhưng vẫn không khống chế được nhịp tim đang ngày càng nhanh, khăn voan trắng tinh rũ ở trước mặt, dây chuyền mảnh mai tôn lên xương quai xanh hoàn mỹ, eo nhỏ uyển chuyển chỉ lớn bằng một nắm tay cũng thu hút sự chú ý của mọi người.
 
Một cơn gió nhẹ đột nhiên vén khăn voan của cô lên, khuôn mặt xinh đẹp ngây thơ của người con gái thu hút biết bao ánh nhìn cả mọi người xung quanh, không biết vì sao âm thanh trò chuyện bỗng dừng lại, sau đó cả phòng hoàn toàn yên tĩnh.
 
Sau hồi im lặng thì mọi người đều thì thầm to nhỏ về nhan sắc này, tam thiếu gia nhà họ Giang không hổ là Thái tử gia của gia đình giàu nhất vùng duyên hải, không có hứng thú với bất kỳ tiểu thư nhà giàu nào trong giới thượng lưu, không ngờ đã có một kim ốc tàng kiều xinh đẹp mỹ miều, cô gái này có vẻ còn nhỏ tuổi, ngoại trừ vẻ ngoài xinh đẹp thì có lẽ cũng có thủ đoạn lợi hại không ai bì được.
 
Thiếu gia nhà họ Hạ - Hạ Trình đã có quan hệ tốt với Giang Thứ từ khi còn bé, bọn họ cùng nhau lớn lên, ngày hôm qua nghe bố mình nói anh Thứ muốn kết hôn nên sáng sớm hôm nay đã tranh ngồi ghế đầu.
 

Lúc nãy mọi người lo kinh ngạc thì anh đã luống cuống lấy điện thoại chụp Ôn Ngưng không ngừng, trong giây phút miếng khăn voan bị thổi lên thì ảnh lại bị mờ, nhưng khí chất hấp dẫn người khác của Ôn Ngưng vẫn không thể che giấu được.
 
Hạ Trình chọn hai bức ảnh để gửi vào nhóm chat của những người anh em, đầu tiên là @Giang Thứ.
 
[Hình ảnh.jpg, hình ảnh.jpg @Giang Thứ]
 
[Anh Thứ!! Anh không tốt gì cả! Kết hôn mà lại không nói cho em?!! May là bố em báo, không phải chúng ta lớn lên cùng nhau sao??]
 
[Nhưng mà anh Thứ à, anh giấu kỹ quá đó, chị dâu rất tuyệt, khó trách anh cứ giấu mãi, khi nào mới dẫn ra giới thiệu vậy?!!]
 
Giang Thứ không trả lời, những người anh em không ngừng chửi “Mẹ nó!” ở phía sau.
 
Ngoại trừ Hạ Trình thì cũng có mấy người chưa từng nghe gì đến ngày cưới hôm nay của Giang Thứ cả.
 
Càng hoang đường hơn nữa chính là nhân vật chính trong lễ cưới - Giang Thứ hoàn toàn không đến hội trường hôn lễ.
 
Hạ Trình vừa mới nói vài câu trong nhóm chat thì lễ đường cũng xôn xao khác thường, khúc hòa tấu đám cưới đột ngột ngừng lại, tiếng thủ thỉ của các vị khác không ngừng vang lên.
 
“Sao chú rể chưa tới nữa?”
 
“Chuyện của nhà họ Giang lớn như vậy, không thể nào xảy ra sự cố thế này chứ……”
 
“Mẹ nó mấy người xem mặt của ông cụ Giang đen lại rồi kìa, có vẻ như tam thiếu gia đã cao chạy xa bay rồi!”
 
“Có phải quá ngông cuồng rồi không, đã sớm nghe đồn Thái tử gia của Hành Thành kiêu ngạo bẩm sinh, ngông cuồng tùy tiện nhưng không ngờ có thể gây ra chuyện lớn như vậy, không có ai chút mặt mũi nào hết……”
 
“Ôi trời ơi, hồi nãy tôi còn ghen tị với cô dâu nữa chứ, mất mặt quá đi thôi, nếu tôi là cô ta thì tôi đã nhảy từ lầu 28 xuống rồi.”
 
“Phụt, cô nói nhỏ một chút……”
 
Hạ Trình ngẩng đầu nhìn Ôn Ngưng đang đứng ở giữa lễ đường, đôi tay của cô gái nhỏ nắm chặt váy cưới, lẻ loi một cách bất lực.
 
Ông cụ Giang ôm trái tim, nghiêm mặt nói: “Lập tức tìm thằng súc sinh Giang Thứ trở về cho tôi!”
 
Hạ Trình nhắn vào nhóm chat mà tay không ngừng run rẩy.
 
[Anh Thứ, mẹ nó, anh có còn là con người không?? Kết hôn mà anh không tới, ném vợ mình lại một mình thế à??]
 
Hạ Trình đã thấy Giang Thứ cứng đầu làm phản không biết bao nhiêu lần trong hơn 20 năm nay, nhưng vào trường hợp hôm nay, anh hoàn toàn không thể ngờ được.
 
**
 
Trên trời cao, máy bay tư nhân đang bay đến bên kia đại dương.
 
Nhiệt độ ở trong dường như thấp đến đóng băng.
 
Người đàn ông ngồi trên ghế da thật đang hờ hững bẻ khớp, nhíu mày, sườn mặt góc cạnh hiện lên vẻ lạnh lùng.
 
Người của Giang Thứ được huấn luyện rất bài bản, rất giỏi việc nhìn mặt đoán ý, đã ghi nhớ rất rõ dáng vẻ vị Thái tử gia ngạo mạn độc ác, lúc tâm trạng không tốt thì không ai dám đưa đầu lên họng súng cả.
 
Hôm nay là ngày anh kết hôn nhưng Giang thiếu tùy tiện liều lĩnh của Hàn Thành chưa từng bị bất cứ ai ép buộc, hôn ước lập ra từ nhỏ thì đương nhiên anh không hài lòng cũng không để bụng.
 
Người trong khoang đều chú ý hơi thở để không phát ra bất kỳ một âm thanh không thích hợp nào nhưng không chịu được tiếng chuông không ngừng reo lên trong lòng.
 
Thái dương của trợ lý Nhậm Thiên Cao đập thình thịch, thỉnh thoảng quét mắt lên mặt của vị Diêm Vương ở trước mặt mình, âm thầm soạn hơn 800 chữ trong đơn từ chức trong lòng.
 
Nửa phút sau, người đàn ông lười nhác mở miệng: “Nghe đi.”
 
Nhậm Thiên Cao không dám chậm trễ một giây nào: “Là ông cụ.”
 
Khóe môi của Giang Thứ khẽ cong, cười nhạo một tiếng: “Lần này bị bệnh tim hay là tắc mạch máu não?”
 
Nhậm Thiên Cao: “……”
 
Một bên là lão tổ tông, một bên là Thái tử gia, Nhậm Thiên Cao không rên một tiếng, chỉ dám đưa mắt ra nhìn tầng tầng lớp lớp áng mây ngoài cửa sổ, cân nhắc việc nhảy xuống có lẽ còn dễ chịu hơn so với lưu lại ở chỗ này.
 
Giọng của Giang Thứ trầm thấp, từng câu từng chữ như gõ vào màng nhĩ của ông cụ Giang ở đầu dây bên kia.
 
Ông cụ Giang tức giận không nhẹ, uy nghiêm tích góp cả đời bị cháu nội ném tới cạn đáy, thở cũng không thở nổi: “Giang Thứ! Cái con bê* rụt cổ nhà mày! Cánh đã đủ cứng rồi nên muốn bay đi sao? Nếu hôm nay mày dám không trở lại thì tất cả cổ phần Giang thị sẽ không chia cho mày một chút nào hết!”


 
*Con bê: Từ địa phương Đông Bắc, ý nghĩa chỉ câu chửi như "đám cháu chắt" hay dùng để chỉ những người không chịu làm việc đàng hoàng.


 
“Không cần.” Người đàn ông đó vẫn cười nhạt như cũ.
 
Ông cụ Giang biết chuyện này không trói Giang Thứ được, đúng là anh không cần, mọi người đều biết thủ đoạn của đứa cháu nội ở nước ngoài mấy năm nay của ông, Giang thị đã sớm không sánh bằng được.
 
“Tôi là con bê rụt cổ thì ông nội là gì, ông già rụt cổ sao? Hửm?” Giang Thứ lười nhác thay đổi tư thế, âu phục tinh xảo thẳng thớm, nhưng lại không biết nói tiếng người: “Không nhờ ông nội tự phê bình bản thân mình đâu.”
 
Nhậm Thiên Cao: “……”
 
Sắc mặt của Giang Thứ vẫn không thay đổi như cũ, không nói thêm chữ nào nữa mà tắt điện thoại.
 
Thông báo trong nhóm WeChat không ngừng reo lên, anh click bừa, con ngươi vốn hờ hững đột nhiên nhìn thấy lưng bướm trắng nõn của người con gái thì hầu kết không ngừng lên xuống, nhấp một cái rồi sau đó cau mày quét mắt về phía chiếc váy cưới hở lưng kia, khàn giọng thầm mắng: “Mẹ nó.”
 
**
 
“…… Là Giang Thứ sao?”
 
Hơn 12 giờ đêm, Ôn Ngưng lại giật mình khỏi giấc mộng một lần nữa.
 
Cô mặc một chiếc áo thun vải bông to rộng, cuộn thành một khối ở trên giường, sau lưng bị mồ hôi thấm ướt một mảng lớn, đôi tay nắm chặt góc chăn, đầu óc nặng nề, thở không đều đặn.
 
Đến khi cô thoáng bình tĩnh trở lại mới ôm chăn từ từ ngồi dậy, ngơ ngác nhìn bốn phía chung

quanh.
 
Chiếc giường mềm mại, chăn tơ lụa êm ái, trên đỉnh đầu là đèn trần nạm kim cương tráng lệ, thậm chí còn có thể chạm tay vào những bức điêu khắc từ những người thợ nổi tiếng nhất, thứ mà mười mấy năm trước cô chưa từng dám mơ tới.
 
Ôn Ngưng đã ở đây hơn hai tháng, biệt thự Ngự Kiền Loan ven biển mà Giang Thứ mua ở Hàn Thành, biệt thự xa xỉ hoa lệ ngợp trong vàng son, khác căn phòng rách nát cô sống từ nhỏ đến lớn trong thôn một trời một vực.
 
Kim ốc tàng kiều, quá hợp.
 
Nhưng Ôn Ngưng bị giấu hơn hai tháng đã không có một giấc ngủ ngon suốt mấy ngày liên tiếp.
 
Biệt thự to lớn sáu tầng, Giang Thứ không ở đây, Ôn Ngưng nhát gan từ nhỏ nên rất sợ.
 
Qua một hồi, dây thần kinh đang căng chặt của cô mới dãn ra một chút, nhớ lại lúc nãy khi mơ màng tỉnh dậy thì nghe thấy tiếng động không nhỏ ở ngoài phòng, cô hít sâu một hơi, lấy hết can đảm để bước xuống giường.
 
Lê đôi dép dùng một lần trong phòng dành cho khách, Ôn Ngưng chậm rãi mò mẫm trong bóng tối để bước vào phòng ngủ ở bên cạnh.
 
“Giang Thứ trở lại rồi sao?” Thiếu nữ nhút nhát sợ sệt hỏi, tiếng nói mềm mại ngái ngủ.
 
Đáp lại cô chỉ có tiếng vọng của hành lang trống rỗng.
 
Cô không cam lòng, đi lên dãy hành lang dài, cuối hành lang là phòng bếp, càng đến gần thì có thể thấy ánh sáng lờ mờ.
 
Trong lòng Ôn Ngưng hơi hoảng loạn, đuôi lông mày chứa nỗi mong chờ: “Giang Thứ, anh đã trở lại rồi sao?”
 
“—— A!”
 
Vừa dứt lời, một tiếng thét chói tai vút trời vang lên, ngay sau đó là âm thanh chén đũa và đồ ăn rơi xuống đất.
 
Người làm rơi mâm đồ ăn chính là nữ phụ bếp Huệ Phân của biệt thự, lúc đầu vẻ mặt của cô ta hốt hoảng nhưng khi thấy người đến là Ôn Ngưng thì mới lấy lại bình tĩnh.
 
Sau khi hít thở vài hơi thì sắc mặt đột nhiên thay đổi, cau mày trách cứ Ôn Ngưng thẳng thừng: “Đêm hôm khuya khoắt cô còn không ngủ, chạy lung tung ra ngoài hù chết ai vậy?!”
 
Ôn Ngưng bị mắng đến ngẩn ra, ngồi xổm xuống dọn dẹp mảnh vỡ trên mặt đất cho cô ta theo thói quen, hơn nửa đêm cô lấy gan ra ngoài nhưng lại vô cớ bị chỉ mũi mắng một trận, lại không tìm thấy Giang Thứ mình nhớ mãi trong lòng, tâm trạng lúc này rất không ổn nên vô ý khiến bàn tay bị mảnh chén vỡ cắt một vết.
 
Cô đã bị bắt nạt từ bé đến lớn, trên người có không ít những vết thương lớn nhỏ, chỉ chút vết thương nhỏ này thì chả sao cả, có điều máu trào ra từ miệng vết thương có vẻ rất rợn người.
 
Huệ Phân vội vã lùi ra sau để giữ khoảng cách với cô, nói lắp bắp: “Đây là do cô tự cắt đấy, không liên quan gì tới tôi đâu! Cô đừng ăn vạ tôi!”
 
Thấy Ôn Ngưng không có ý muốn truy cứu thì Huệ Phân cũng thở phào.
 
Cô ta muốn nhân lúc nửa đêm không có ai mà tới phòng bếp Tây trộm vài nguyên liệu nấu ăn bình thường không dùng để trục lợi với khách sạn, sao mà ngờ được lại đụng mặt Ôn Ngưng nửa đêm không ngủ chứ.
 
Cũng may đây là một người chủ không được yêu thương, ngày cưới bị đàn ông cho leo cây, trở thành đối tượng bị khắp giới thượng lưu ở Hàn Thành chê cười.
 
Hơn hai tháng trước, sau khi Giang Thứ mang cô về biệt thự thì ném một mình cô ở đây, thậm chí ngày đầu tiên mang cô tới đây thì cũng không thèm vào nhà cùng.
 
Có nhà nhưng không vào, hơn 60 ngày chẳng quan tâm, nhìn sao cũng không giống phúc lợi nên có của một Thiếu phu nhân thật sự.
 
Thậm chí cũng không thể xem như tình nhân hay công cụ làm ấm giường nữa kìa.
 
Cũng do tiếng động quá lớn nên làm ảnh hưởng đến quản gia là má Từ đang ngủ trong phòng dành cho người giúp việc ở lầu một.
 
Má Từ rất yêu thương chăm sóc cô gái nhỏ ngoan ngoãn nhút nhát là Ôn Ngưng, ngái ngủ soi đèn thấy vết thương trên tay của Ôn Ngưng thì không khỏi lo lắng, không còn buồn ngủ một chút nào cả, quay đầu nghiêm khắc trừng Huệ Phân đang đứng trơ ở đó, vội tìm hòm thuốc băng bó cho Ôn Ngưng.
 
“Ai da, sao lại bị như vậy, miệng vết thương còn sâu nữa, Ôn tiểu thư chịu đựng một chút, cồn sát trùng sẽ hơi đau đấy.” Sự quan tâm hiện hết lên mặt của má Từ.
 
Gương mặt của Ôn Ngưng điềm tĩnh nhưng trong lòng rất chấn động, cô từng ăn nhờ ở đậu, cũng chưa thấy bố mẹ lần nào, chưa từng được người khác lo lắng như vậy, những vết thương cũ còn nghiêm trọng hơn thế này, bị phỏng nước sôi nhiều nhất, chịu đựng cơn đau liên tiếp nhưng ít khi ngửi được mùi cồn thế này: “Không sao đâu, chỉ là một vết thương nhỏ không đau gì cả, ngủ một giấc là ổn ngay, má Từ đừng lo lắng.”
 
Ôn Ngưng cười cười nhưng má Từ lại không nghe cô.
 
“Làn da của con bé này mỏng như thế, sao lại không đau được, chẳng may không dưỡng kỹ càng thì sẽ bị sẹo, rất khó coi nên phải cẩn thận một chút, mấy ngày này đừng chạm vào nước, ngày nào má Từ cũng sẽ để ý bôi thuốc cho con.”
 
Ôn Ngưng gật gật đầu, nói cảm ơn, ngẫm lại trên người mình có không ít vết sẹo lớn nhỏ, lúc trước cũng không thèm để ý, nhưng những lời này của má Từ nhắc nhở cô chẳng may Giang Thứ thấy thì có phải sẽ chê cô khó coi hay không ……
 
Nghĩ đến Giang Thứ, cô lại mở miệng hỏi: “Giang Thứ…… anh ấy sắp về chưa ạ?”
 
Má Từ không ngẩng đầu, cũng không dám nhìn mắt cô, lấy bừa một lý do an ủi: “Tiên sinh rất bận, sự nghiệp của tiên sinh chúng ta rất lớn, không trở về một thời gian cũng là bình thường, cô đừng nghĩ nhiều.”
 
Nhưng nếu bận thì cũng đâu đến mức không thể trở về tham gia hôn lễ chứ.
 
**
 
Suốt cả ngày, Giang Thứ như người mất hồn, cho dù làm gì thì trong đầu đều hiện lên hình ảnh Ôn Ngưng mặc áo cưới, đứng một mình trong lễ đường.
 
Rõ ràng là một con nhóc chỉ mới hai mươi tuổi nhưng vô tình lại đúng tiêu chuẩn của anh.
 
Điện thoại vang lên ngay lúc đó, Giang Thứ quét mắt nhìn dãy số được gọi tới từ biệt thự Ngự Kiền Loan, người đàn ông ngước mắt, bắt máy.
 
Ôn Ngưng đã ngủ tiếp, đầu bên kia điện thoại là má Từ.
 
“Cô ấy bị ai bắt nạt?” Anh bị bức ảnh kia của Ôn Ngưng chọc đến mức ngứa ngáy trong lòng cả ngày, bây giờ ánh mắt lại lạnh lẽo: “Đứa nhóc nào dám động đến cô ấy.”
 
Má Từ đau lòng cho Ôn Ngưng, một năm một mười nói ra hết.
 
Tắt điện thoại, Giang Thứ khẽ cau mày gọi điện thoại cho Nhậm Thiên Cao.
 
Giang Thứ: “Về nước.”
 


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện