Chương 2:
Ôn Ngưng ngủ không ngon suốt cả đêm, lúc mơ màng tỉnh dậy thì chỉ mới 5 giờ sáng.
Giang Thứ vẫn chưa về nhà như cũ.
Xóa bỏ lớp trang điểm dùng cho hôn lễ, làn da của người con gái dường như càng sáng hơn nữa, mượt và mịn như trứng gà bóc vỏ, có vẻ rất trẻ con, má Từ không thể hiểu nổi cô gái như vậy đã tạo nghiệp gì mà phải chịu đựng đau khổ như thế.
“Phu nhân, đói bụng chưa? Muốn ăn gì thì nói với má Từ, má Từ làm cho cô.”
Ôn Ngưng hơi cụp khóe mắt, thoạt nhìn không có chút tinh thần nào: “Gì cũng được ạ.”
Má Từ há miệng lấy hơi, không biết nên an ủi như thế nào.
“Con không sao đâu.” Ôn Ngưng mở miệng cười cười, tiếng nói nhẹ nhàng: “Má Từ, má bận thì đi trước đi, con muốn ngủ tiếp một lát, con còn hơi mệt.”
Rõ ràng cô là người tủi thân nhưng luôn muốn an ủi người khác đầu tiên.
Ôn Ngưng cuộn thành một khối trong chăn, tay nắm chặt thành nắm tay để ở môi, lúc cảm thấy hốc mắt hơi nóng lên thì há miệng cắn mu bàn tay, dùng cách quen thuộc nhất để kìm nén khổ sở.
Trong mơ cũng vẫn khóc, nặng nề ngủ đến 7 giờ hơn, khi tỉnh lại thì gối đã ướt đẫm một góc.
**
Trong phòng bếp, hầu gái Huệ Phân tức giận làm nóng đồ ăn trên bếp.
Má Từ không nhẫn tâm đánh thức Ôn Ngưng, chỉ đành dặn dò phòng bếp hâm nóng thức ăn nửa giờ một lần.
Từ khi Ôn Ngưng bước vào biệt thự thì Huệ Phân đã không để cô vào mắt rồi.
Bây giờ cũng không chịu hâm thức ăn, luôn cảm thấy làm mất thời gian của mình.
“Chim sẻ xấu xí còn mơ mộng hão huyền sẽ được lên cành thành phượng hoàng cơ đấy, cuối cùng ngày kết hôn lại bị Giang thiếu cho leo cây, gặp tôi là không sống nổi được rồi, ai mà ném được một người lớn như thế chứ.”
Huệ Phân làm bừa, không chú ý một chút nào, nghiêng đầu kẹp điện thoại lên vai, cười nhạo trào phúng vào điện thoại.
“Giang thiếu hoàn toàn không xem cô ta ra gì, đã không trở về nhà suốt mấy tháng rồi, sợ là tránh còn không kịp kìa.”
“Không khéo đã nuôi một đám tiểu tam, tiểu tứ ở bên ngoài, cô ta là cái thá gì chứ? Bây giờ mấy người có tiền đều thích chơi mấy hotgirl mạng nóng bỏng, bông hoa trắng rách nát như cô ta đã không có chút tiếng tăm nào cả.”
Ôn Ngưng đứng ở cửa nhà ăn, nghe thấy câu “nuôi người khác ở bên ngoài” thì lông mi run rẩy.
Huệ Phân xoay người, bị Ôn Ngưng đứng ở cửa dọa sợ, nhướn mày hung dữ trừng cô một cái, tùy tay ném cái đĩa lên bàn, chén sứ va vào bàn ăn, vọng lại tiếng vang chói tai: “Thật sự xem mình là Thiếu phu nhân sao? Ăn một bữa cơm cũng phải làm phiền người khác hâm lại cho cô, không biết tới giờ cơm thì phải chủ động lên bàn ăn, bố mẹ cô không dạy cô à?”
Cô ta như chưa trút giận xong, ỷ bây giờ má Từ không có mặt nên không ai bảo vệ Ôn Ngưng, không ngừng phát ra những lời khó nghe: “Có một số người phụ nữ cũng thật không biết tự ái, vì tiền mà vội vàng dâng lên cho người ta ngủ, nào ngờ Giang thiếu không muốn chạm vào, ai biết được lúc trước đã ngủ với bao nhiêu đại gia rồi, bẩn thỉu.”
Huệ Phân nói xong, trợn trắng mắt bưng chén canh đến, khi tới gần Ôn Ngưng thì cố ý nghiêng khay trong tay qua, nước canh trong chén rơi ra không ít, góc áo của Ôn Ngưng dính rất nhiều vết loang lổ. Cô chưa kịp phản ứng thì đã thấy Huệ Phân khinh thường mà mở miệng cười nhạo, quái gở: “Ai da, ngại quá, trượt tay, chắc chắn không có cố ý đâu.”
Trên bàn ngoại trừ canh lạnh thì chỉ còn cơm thừa cháy khét, Huệ Phân nâng cằm, mắt cao tới đỉnh đầu: “Thích ăn thì ăn đi, chỉ có nhiêu đây thôi, không ai trong nhà họ Giang có nghĩa vụ phải cưng cô đâu, thuận tiện nói cho cô một tiếng, phải ăn hết thức ăn mới có giáo dưỡng, đây chính là quy định ở nhà họ Giang.”
Nhưng cô ta vừa dứt lời, trước mặt đột ngột bị ném chén canh lại.
“—— A!” Nước canh nóng hầm hập văng lên mu bàn tay của Huệ Phân, cô ta thét chói tai theo quán tính, còn chưa phản ứng kịp mà gây khó dễ cho Ôn Ngưng thì ngẩng đầu lên đã thấy ánh mắt hung ác của Giang Thứ ở ngay trước mặt.
“Gan lớn quá đấy.” Người đàn ông cười nhạt, quanh người xuất hiện một luồng khí lạnh: “Quy định ở nhà họ Giang à? Phu nhân của Giang Thứ tôi còn đến lượt cô dạy dỗ à?”
Huệ Phân sợ tới mức không còn một chút hung dữ nào như vừa nãy, sững sờ mở to hai mắt, luống cuống tay chân tại chỗ.
“Giang…… Giang Thứ?” Ôn Ngưng không ngờ anh lại trở về vào lúc này, bây giờ trong mắt chỉ toàn là kinh ngạc, nhìn thấy anh thì tự nhiên lại thấy một chút tủi thân.
Giang Thứ nghiêng đầu nhìn cô một cái, cô gái nhỏ đang mặc một chiếc áo thun trắng to lớn, nhìn có vẻ không hề vừa vặn chút nào nhưng lại khiến cơ thể cô càng nhỏ xinh ngoan ngoãn, khí chất khác hoàn toàn với bộ váy hở lưng anh nhìn thấy khi ở trên máy bay, dáng vẻ trước mắt này càng khiến người ta ngứa ngáy trong lòng.
Giang Thứ bước vài bước đã đến bên người cô, một tay kéo tay cô qua, chậc, cảm giác thật mềm mại, không khác với tưởng tượng của anh là bao, thậm chí còn mềm hơn vài phần: “Có làm em phỏng không?” Anh nhướng mày, hoàn toàn trái ngược với hình ảnh giận dữ như lúc mới đây, còn có thể nhìn thấy một chút tính người khó gặp.
Ôn Ngưng lắc đầu, bị anh nhìn đến nóng cả mặt.
Giang Thứ cong cong môi, lòng bàn tay thuận thế nắm lấy tay nhỏ của cô, lại vô tình chạm vào miệng vết thương bị chén cắt đứt hôm trước.
Ôn Ngưng không nhịn đau nổi, rụt tay, người đàn ông lập tức cúi đầu, kéo tay cô lên để kiểm tra.
Thấy nơi bị quấn băng gạc, Giang Thứ nhíu mày hỏi: “Sao lại bị như thế?”
Huệ Phân sợ tới mức vội nhìn về phía cô xin tha, ý bảo cô đừng nói, chưa đợi Ôn Ngưng mở miệng thì má Từ đã đến, kể hết chuyện đã xảy ra vào tối hôm đó.
Giang Thứ cúi đầu, vẻ mặt lạnh lùng mang theo một chút tàn ác, giây tiếp theo, nhấc chân đá ghế ăn cơm bên cạnh lên chân Huệ Phân, ghế dựa đổ ầm xuống đất.
“Ngồi.”
“…… Hả?” Huệ Phân chịu đựng cơn đau ở chân, sợ tới mức run giọng.
Ánh mắt của Giang Thứ khinh thường, đầu lưỡi đẩy đẩy má, cả người mang theo vẻ côn đồ khó tả, khí thế áp người: “Ăn, ăn không hết không được xuống bàn, quy tắc của nhà họ Giang đương nhiên là để quản lý người giúp việc nhà họ Giang rồi.”
Huệ Phân không dám nói thêm câu nào, vùi đầu nhét thức ăn vào trong miệng.
Trợ lý Nhậm Thiên Cao đi cùng thấy vậy, trên bàn toàn là đồ cháy khét lạnh tanh, còn không phải là ít, nếu ăn xong thì có lẽ sẽ vào bệnh viện, cậu ta nghiêng đầu che miệng lại, nhỏ giọng nói: “Giang tổng, thôi bỏ đi, cô gái nhỏ vẫn chưa hiểu chuyện……”
Giang Thứ cười lạnh một tiếng, cúi đầu nhìn Ôn Ngưng nhỏ xinh ngoan ngoãn, không biết sao lại xuất hiện cảm giác khô nóng ở trong lòng: “Phu nhân của tôi cũng là một cô nhóc.”
Nhậm Thiên Cao: “……”
**
Ôn Ngưng yên lặng đứng tại chỗ nhìn phía Giang Thứ.
Từ trước đến nay cô chưa từng được ai bảo vệ, vốn nên vui mừng xúc động nhưng anh không xuất hiện vào hôn lễ khiến bầu không khí giữa hai người có chút xấu hổ.
Giang Thứ bị ánh mắt này của cô nhìn đến không được tự nhiên, đời này anh đã làm vô số chuyện sai trái nhưng chưa từng cảm thấy chột dạ, thế mà vào giờ phút này lại cảm thấy vô cùng mãnh liệt.
Mắt đối mắt với