Chương 10
Má Từ vui vẻ trong lòng, đang muốn đi kêu Ôn Ngưng nhưng Giang Thứ lại mở miệng: “Được rồi, muộn rồi, không cần gọi cô ấy lên đâu.”
Anh cau mày, người đàn ông lạnh lùng từ trước đến nay mà bây giờ lại luôn thấy dặn dò không đủ: “Một thời gian nữa Giang Mông Mông và mẹ tôi sẽ về nước sống một thời gian, không biết muốn quậy phá gì nên má để ý một chút…… Đừng để Ôn Ngưng bị ai bắt nạt, có chuyện gì thì liên hệ với tôi.”
Má Từ gật gật đầu: “Được, tiên sinh.”
Chuyến ra nước ngoài này của Giang Thứ bận nhiều việc nên thời gian rất lâu, nhiệt độ ở Hàn Thành thay đổi vô cùng lớn, bắt đầu vào mùa đông, lúc đi ngoài đường thì đều mặc quần áo ngắn, bây giờ đã thấy rất nhiều người mặc áo giữ ấm, mấy ngày trước còn có vài bông tuyết.
Hàng ngày Ôn Ngưng đều dậy sớm, sau khi rửa mặt cũng ngoan ngoãn đến giúp đỡ má Từ, không làm ầm ĩ, không phá phách, trên mặt luôn mang theo nụ cười nhàn nhạt, không nhắc đến chuyện Giang Thứ đã về nhà chưa.
Má Từ nhìn thấy sự mất mát và nhớ nhung trong lòng cô, chỉ do cô sợ người khác lo lắng nên không thể hiện ra ngoài thôi, hiểu chuyện đến mức khiến người ta hơi đau lòng.
Bà nhớ tới cuộc điện thoại đêm đó của Giang Thứ, cười với Ôn Ngưng: “Phu nhân nhớ tiên sinh thì có thể gọi điện thoại cho ngài ấy.”
Tâm tư nhỏ của cô gái bị nhìn thấu nên hơi e thẹn, bên tai Ôn Ngưng đỏ hồng: “Chắc hẳn anh ấy rất bận, con không quấy rầy anh ấy đâu.”
Má Từ dọn đồ ăn: “Không sao đâu, tiên sinh bận lâu như vậy rồi chắc đang nhớ cô lắm.”
Ôn Ngưng nghe lời đồng ý “Vâng.”, cụp mắt như suy tư gì đó, má Từ là người lớn nên luôn ngóng trông cô và Giang Thứ có thể tốt hơn, an ủi cô không ít nên cũng rất rõ tâm ý của cô.
Nhưng từ khi Giang Thứ vắng mặt trong hôn lễ lần đó thì Ôn Ngưng cũng tự mình hiểu rõ, nói dễ nghe thì an ủi cũng chỉ là an ủi, không thể xem là thật được.
Sao Giang Thứ có thể nhớ cô chứ.
Do dự suốt bữa cơm, cuối cùng cô vẫn không nhịn được, nghe má Từ nói xong thì gấp gáp chạy đến phòng khách ngồi quỳ trên thảm trước bàn trà, ôm máy bàn, cẩn thận quay dãy số mình nhớ nhung suốt mười mấy năm.
Tuy ngoài miệng cô không nói nhưng nhiều ngày như vậy, không có ngày nào không nhớ Giang Thứ, không khỏi mong anh về nhà, có thể nghe giọng một chút cũng tốt.
Đối diện chỉ có tiếng máy bận, ngón tay của cô gái nhỏ quấn sợi dây điện thoại kiểu cũ, trái tim tăng nhịp đập, tiếng máy bận này đã trở nên quen thuộc với cô từ khi còn 8 tuổi, khi chạy đến nghe nhờ nhà chú trưởng thôn suốt mười mấy năm.
Không biết bao nhiêu lần cô cố gắng lấy hết dũng khí gọi dãy số này nhưng chưa lần nào được kết nối.
Từ lúc tràn đầy chờ mong đến thất vọng cô đơn cũng chỉ vài cuộc gọi nhỡ, khóe mắt cô gái nhỏ hơi cụp xuống, mím môi, nghe tiếng máy bận thì cười ngượng ngùng, tắt điện thoại.
Chắc anh thật sự rất bận nhỉ.
Ôn Ngưng trở về phòng.
Tất cả giống như trở về trước hôn lễ, cô bình tĩnh suy nghĩ rất lâu, không khỏi tự giễu mà cười cười, dường như từ đầu đến cuối chỉ có cô đợi anh trở về nhà.
Cô gái nhỏ yên lặng ngây người một mình trong vài phút, rất nhanh sau đó cũng giấu vẻ mất mát đi.
Sau đó là lấy vài tờ báo từ trong ngăn kéo bàn trang điểm ra, trên tin tức tuyển dụng của báo chí đã có không ít dấu vết bút đỏ.
Từ khi cô bắt đầu biết viết thì đã phải chăm sóc toàn bộ gia đình, con nhà người ta còn ở tuổi ăn kẹo làm nũng khóc nhè, cô đã không thể không bắt ghế nhỏ, đứng lên bệ bếp cao hơn mình nửa cái đầu để xào rau nấu cơm. Sau này lớn hơn một chút thì đi khắp nơi làm công cho người ta, chút tiền làm công cũng mua đồ và chữa bệnh cho ông.
Cô chưa bao giờ có suy nghĩ gả đi rồi sẽ dựa dẫm vào đàn ông, rảnh rỗi mấy tháng thì cũng nên khiến cuộc sống trở về quỹ đạo vốn có của nó.
Cô gái nhỏ ngồi ngay ngắn trước bàn, nghiêm túc lật xem thông báo tuyển dụng.
Sau hơn nửa giờ, nữ giúp việc gõ cửa nói cô có điện thoại.
Ôn Ngưng vui vẻ trong lòng, nghĩ là Giang Thứ nhưng khi nghe thấy âm thanh kia thì vẻ mặt lập tức sợ hãi.
Đầu dây bên kia, giọng của thím quang quác lạnh nhạt: “Bệnh của ông mày không kéo dài được nữa, bác sĩ nói phải giải phẫu, điều kiện nhà bọn tao thế nào thì mày cũng biết rồi, không đủ sức xoay sở tiền phẫu thuật.”
Cô rất rõ ý của thím, ông có ơn với cô, nếu lúc nhỏ ông không nhặt cô về thì sợ là cô đã chết sớm rồi: “Thím, chắc chắn ông nội sẽ phải làm phẫu thuật, thím chờ con mấy ngày, con suy nghĩ cách.”
Sau khi cô gả cho Giang Thứ, tuy nói ăn ở không lo nhưng trong người cũng không có nhiều tiền nhàn rỗi, thêm nữa, số tiền ít ỏi cô kiếm được nhờ làm công lúc trước cũng dùng để thay thuốc, trong chốc lát cũng không thể kiếm đủ số tiền giải phẫu .
Thím vừa nghe cô nói xong thì lập tức đổi giọng: “Mày sống đến từng này tuổi rồi, trong não chứa thứ gì vậy? Nhà họ Giang bọn họ có tiền như vậy, một đứa hoa cúc dại như mày gả qua ngủ với người ta mà không bỏ ra chút tiền này được sao? Sao nào? Bọn tao cực khổ nuôi mày lớn để ngủ không với người khác à?!”
Ôn Ngưng nhăn mày, môi hồng mím chặt, không rên một tiếng bào.
Lớn như vậy rồi dường như chưa ai nuôi cô được một ngày nào cả, trong khoảng thời gian này ăn uống của cô đều do Giang Thứ gánh vác. Trong lòng cô đã sớm băn khoăn, càng không cần nói đến việc mở miệng đòi tiền Giang Thứ theo lời của thím.
Nhưng bệnh của ông không kéo dài được nữa rồi.
Tạp âm bên đầu kia điện thoại còn tràn ngập tiếng mạt chược, tiếng thúc giục của người phụ nữ bên cạnh, thím cũng không có kiên nhẫn, nóng nảy đưa ra tối hậu thư: “Dù sao mạng của ông mày cũng nằm trên tay mày đó, có muốn phẫu thuật hay không thì do mày!”
Nói xong liền tắt điện thoại.
Ôn Ngưng thở dài, cẩn thận xem địa chỉ mấy bài tuyển dụng một lần, gấp lại ổn thỏa bỏ vào ba lô, thay một bộ quần áo sạch sẽ, xách túi ra khỏi Ngự Kiền Loan.
Hàn Thành phồn hoa nhưng lạnh lẽo, người ở đây lớn như vậy nhưng cũng chỉ như một con kiến nhỏ bé trong thành thị mà thôi. Ôn Ngưng mới đến nơi lạ nước lạ cái, không biết một người bạn nào hết, lúc bắt đầu tìm việc thì vô cùng khó khăn.
Mấy ngày liên tiếp, cô nhận việc phát tờ rơi mà đi sớm về trễ, chạy đôn chạy đáo mấy chục con phố lớn nhỏ trong Hàn Thành, tiền kiếm được đều bỏ hết vào thẻ, không dám tiêu một đồng nào.
Cuối cùng tuần thứ hai mới tìm được công việc làm nhân viên quét dọn ở một tòa cao ốc nào đó, ổn định hơn nhiều so với phát tờ rơi, tiền nhận được cũng xem như là ổn.
**
Ôn Ngưng làm hơn nửa tháng, khó khăn lắm mới có một ngày nghỉ, ở nhà ăn nấu cơm trưa.
Má Từ thấy cô từ từ gầy ốm, vô cùng đau lòng nhưng dù sao cô cũng chủ nhà, bình thường ra ngoài làm gì thì cũng không đến lượt bà hỏi.
Bữa cơm trưa rất phong phú, má Từ không ngừng gắp thêm đồ ăn vào chén của Ôn Ngưng: “Không biết nửa tháng nay phu nhân ăn gì bên ngoài, khó khăn lắm mới nuôi mặt tròn trịa lên một chút mà mới mấy ngày đã gầy lại rồi.”
Ôn Ngưng uống một thìa canh, cười lên cho bà an tâm: “Bọn con có cơm ăn, má Từ yên tâm đi, ăn ngon lắm.”
Thật ra một nhân viên quét dọn như cô hoàn toàn chẳng có cơm, chẳng có bao nhiêu tiền, bình thường đều ăn bánh bao nhúng nước sôi để nguội cho dễ nuốt.
Hai người còn chưa nói xong, cơm cũng chỉ mới ăn một nửa, bên ngoài biệt thự không xa có một loạt tiếng gầm rú của xe thể thao dừng thẳng trước cửa.
Vẻ mặt Ôn Ngưng sáng ngời, nhìn về phía má Từ, không đợi bà nói mà buông đũa, vui sướng xông ra ngoài.
Tới cửa, bước chân cứng lại, vẻ mặt hưng phấn vừa rồi biến mất, nhìn chiếc Maserati hồng nhạt trước cửa thì sững sờ tại chỗ.
Một thiếu nữ ăn mặc thời thượng bước xuống từ ghế lái của chiếc xe thể thao hồng nhạt, mang kính râm cũng khó nén vẻ được nuông chiều, cằm ngẩng cao, nhìn kỹ thì vẻ ngoài cũng có vài nét giống Giang Thứ, đều là đẹp ngoài trong kiêu ngạo.
Vài giây sau, một chiếc xe dã ngoại dài hơn cũng theo sát sau đó, hai vệ sĩ cao lớn mặc đồ đen đẩy một chiếc xe lăn xuống, người phụ nữ trên xe có vẻ ngoài khoảng 40 50 tuổi, cao quý ưu nhã, mặc dù nhắm hai mắt nghỉ ngơi nhưng bộ dáng vẫn cao ngạo như cũ.
Quản gia đứng trước cửa, thấy thế liền vội tiến lên khom lưng mở cửa, vài người đi vào trong, cô gái mang kính râm nhìn Ôn Ngưng đang sững sờ tại chỗ, thuận miệng nói: “Lại đây xách đi? Chẳng lẽ còn để tôi tự mình kéo hành lý? Chị là người mới tới sao?”
Ôn Ngưng nghe xong, lập tức từ từ chạy qua hỗ trợ.
Má Từ chậm một bước ở phía sau, tới bên cạnh Ôn Ngưng kéo rương hành lý: “Tiểu thư đến rồi à? Lâu như vậy chưa trở về, xinh đẹp hơn không ít rồi.”
“Đây là phu nhân.” Má Từ vội giới thiệu: “Phu nhân, đây là tiểu thư, là em gái của tiên sinh, người mới ngồi xe lăn đi vào là mẹ của tiên sinh.”
Ôn Ngưng hiện lên một chút kinh ngạc, sau đó lập tức nở nụ cười chào hỏi.
Giang Mông Mông kinh ngạc không kém cô là bao, ngón tay của đại tiểu thư kéo kính râm trên mũi xuống, đánh giá Ôn Ngưng một phen: “Anh trai em keo như vậy à, có chút quần áo đẹp cũng không mua cho chị, em còn tưởng người giúp việc mới vào nhà chứ, xin lỗi.”
Ôn Ngưng xua xua tay: “Không sao đâu.”
“Oa, giọng mềm mại quá, thì ra anh của em thích kiểu như vậy……” Giang Mông Mông chớp chớp mắt: “Chị gái nhỏ thật là xinh đẹp, tuy rằng kém hơn em một chút nhưng đã tốt hơn rất nhiều so với mấy thiên kim tiểu thư trang điểm đậm kia rồi.”
Giang Mông Mông thở phào nhẹ nhõm, nhỏ giọng nói thầm: “Cũng may là anh của em không cưới mấy con yêu ma quỷ quái đó.”
Hai mẹ con định cư ở nước ngoài nhiều năm, lần này về nước muốn ở lại lâu một chút.
Giang Mông Mông là một kẻ điên không chịu ngồi yên, gia thế tốt, là cô con gái cưng độc nhất của nhà họ Giang, vô cùng được cưng chiều, được người lớn nâng niu nuông chiều gần hai mươi năm nên càng không thể cứu vãn, chỉ có người anh trai tàn bạo là Giang Thứ mới có thể trị cô ấy. Có điều bây giờ Giang Thứ còn ở nước ngoài, Giang Mông Mông giống như con chim bay ra khỏi lồng, cả ngày chạy nhảy ríu rít trong biệt thự, vô pháp vô thiên, tới tối thì lên đồ đi nhảy Disco, thông thường chờ Ôn Ngưng dậy sớm ra ngoài đi làm thì mới được tài xế chở về như chú chó say.
Sau đó lại cảm thấy đi một mình không thú vị, nghĩ tới nghĩ lui rồi dụ dỗ Ôn Ngưng, cả ngày theo sau cô, muốn dắt