Chương 9
Người đàn ông nắm chặt tay cô bước lên lầu, lòng bàn tay nóng bỏng, bước đi dồn dập.
Ôn Ngưng phản ứng chậm, mệt mỏi một ngày lại bị mắc mưa, thêm cả bị dáng vẻ tức giận lúc nãy của anh dọa sợ, ngây ngốc bị lôi kéo tới tầng một, lúc phản ứng lại với câu trả lời chỉ có một chữ của anh thì mới rõ nó có ý gì.
Cô dời mắt, vội chuyển lực chú ý đến những chỗ linh tinh khác nhưng trái tim càng đập đáng sợ hơn, dù làm thế nào cũng không thể bình tĩnh lại được.
Giang Thứ cũng không biết mình phát điên cái gì, dính lên Ôn Ngưng cả đêm, không thể nào dừng lại.
Dường như chỉ có thể thông qua cách này mới cảm thấy cô đã hoàn hoàn thuộc về mình, khát vọng chiếm hữu không thể vứt đi được, rõ ràng lúc trước kết hôn cũng không phải là ý của anh.
Lúc nồng nàn nhất, anh nắm lấy cái chân nhỏ trắng của cô, Ôn Ngưng “hít” một hơi, dáng vẻ vô cùng đáng thương.
Giang Thứ giảm sức lại: “Đau sao?”
Ôn Ngưng nhắm hai mắt, vừa thẹn vừa khổ mà lắc đầu, suy nghĩ của anh đang không ở bên chỗ cô, cô gái nhỏ nghẹn hồi lâu, nói: “Chân…… chân đau……”
Giang Thứ lấy lại tinh thần, lực chú ý tập trung vào chỗ ấm áp ở lòng bàn tay của anh, cảm giác trong tay đúng là không trơn mềm như trước, hơi có dấu hiệu thô ráp.
Nhưng giờ phút này lại không thể nghĩ nhiều, anh chỉ buông lỏng tay, nắm lấy chỗ khác.
Cũng do mệt mỏi một ngày, lại trải qua chuyện buổi tối nên Ôn Ngưng mềm như bông, không ngoan ngoãn trở về sofa nhỏ như bình thường mà ôm lấy cánh tay rắn chắc của anh, chìm vào cơn mơ.
Cô gái nhỏ mặc bộ đồ mỏng manh rộng rãi trên người, không nhìn ra là của ai, sợi tóc hơi ướt ôm sát mặt, lộn xộn và hơi ngây thơ, khiến cho Giang Thứ cười khẽ.
Anh duỗi tay vén tóc cô ra sau tai, hình như Ôn Ngưng cảm thấy có chút ngứa, trong lúc ngủ mơ còn cọ cọ vào lồng ngực Giang Thứ, người đàn ông nhướng mày, bàn tay to ôm cô vào trong lòng ngực, trong lòng có sự thỏa mãn không lý do.
Ban đêm Ôn Ngưng lại gặp ác mộng, trong miệng lẩm bẩm nói mớ, trán lấm tấm mồ hôi.
Giang Thứ hơi mở mắt, cúi đầu nhìn người trong lòng ngực, bàn tay lớn thoải mái vuốt ve trấn an sau lưng cô, không ngờ rằng cái áo mỏng của cô cũng bị mồ hôi làm ướt.
Nhiệt độ điều hòa rất thấp, quần áo bị dính ướt lại gặp gió lạnh, rất dễ bị cảm lạnh, Giang Thứ không nghĩ nhiều, đứng dậy đến phòng giữ quần áo thay cho cô một chiếc váy ngủ sạch sẽ.
Động tác của anh rất nhẹ, Ôn Ngưng không tỉnh dậy mà ngủ ổn định, ôm chăn trở mình, đôi chân trắng nõn mảnh khảnh lộ ra khỏi chăn, Giang Thứ đột nhiên nhớ tới lúc nãy cô kêu đau, duỗi tay cầm mắt cá chân của cô, nhìn cái chân sưng lên một cục kia.
Bàn chân có mấy chỗ bị cọ xát chảy máu, giờ phút này đã kết vảy, Giang Thứ nhíu mày lại.
Bỗng nhiên nghĩ đến câu nói Chu Tự Hành để lại.
Một mình cô đi chân trần dầm mưa suốt 3km, chắc chân bị thương vì chuyện này.
Người đàn ông trầm mặc, môi mỏng hơi mím, lấy tăm bông và cồn iot từ hòm thuốc, ngồi ở mép giường, bôi thuốc lên chân cô.
Làn da của cô mỏng manh, vết thương hơi rướm máu, lúc trước chảy không ít máu, cũng vì dầm mưa suốt đường nên không quá đáng sợ, nhưng dù sao vẫn rất đau.
Giờ phút này tuy rằng đang ngủ mơ nhưng cô vẫn có thể cảm thấy đau đớn, thậm chí lúc ngủ đã gỡ xuống lớp ngụy trang mạnh mẽ bình thường, còn cau mày nũng nịu hừ hừ hai tiếng, vung chân chạy trốn.
Giang Thứ không dám tăng sức tay, chỉ có thể chạy theo bắt chân cô lại, vừa bôi thuốc vừa thổi nhẹ nhàng, giọng điệu dịu dàng mà anh không thể nhận ra: “Được rồi, bôi thuốc xong sẽ không đau nữa.”
Đây là người đầu tiên anh chăm sóc trong đời, cũng là lần đầu tiên dỗ ai đó, cô gái nhỏ được dỗ dành ngủ rất sâu, cái gì cũng không biết.
Sáng sớm hôm sau, Ôn Ngưng tỉnh dậy rất sớm, vừa mở mắt liền thấy mặt Giang Thứ.
Cô gái nhỏ hoảng sợ, kết hôn lâu như vậy, mỗi lần xong việc cô đều tự giác lên sofa ngủ. Chưa từng có cảnh tượng ôm nhau tỉnh lại như vậy, cô chỉ nhớ lần cuối cùng trong tối hôm qua, hình như mình không kiên trì nổi mà ngủ mất, chuyện sau đó cũng không nhớ rõ nữa.
Cô cẩn thận rời khỏi lồng ngực của anh, không dám thở, sợ anh tỉnh lại còn thấy cô ăn vạ trên giường anh thì sẽ nổi giận.
Trở lại sofa nhỏ, cô nằm xuống chui vào chăn, mặt hướng tới đầu giường bên kia, không khống chế được mà lặng lẽ nhìn Giang Thứ, nhịp tim không quản lý được mà đập nhanh hơn.
Sau lại không chống đỡ được cơn buồn ngủ mà ngủ mất.
Khi Giang Thứ tỉnh lại, đã không thấy cô gái trong lòng ngực đâu, suốt gần một đêm qua, anh đã ôm cơ thể của Ôn Ngưng thành quen rồi, người đàn ông quay sang ôm bên cạnh nhưng lại chỉ bắt được không khí, chẳng có người nào cả.
Anh không vui mà cau mày mở mắt ra, Ôn Ngưng đang nằm lên ghế sofa nhỏ đưa lưng về phía anh.
Buổi sáng không ôm được người khiến anh bực bội trong lòng, nhưng lúc trước người ép cô ngủ trên sofa cũng là anh, anh chỉ có thể tự giễu căng khóe miệng, có tức giận cũng không có chỗ xả.
Rõ ràng là thời gian làm việc nhưng Giang Thứ lại không đi, khi Ôn Ngưng tỉnh lại lần nữa, anh đang mặc chiếc áo ngủ màu xanh đen, lười biếng dựa vào đầu giường, trên sống mũi cao thẳng là một chiếc mắt kính khung vàng tinh xảo, ngón tay thon dài nhẹ nhàng gõ lên bàn phím ghi chú.
Vô tình tạo ra một cảnh đẹp ý vui.
Ôn Ngưng xem đến mê say, mắt cũng không dời đi chỗ khác được.
Giang Thứ gửi thư xong, nặng nề nói: “Xem đủ chưa?”
Tim Ôn Ngưng đập trật một nhịp, không biết làm sao mà tìm đề tài khác: “Sao hôm nay…… anh không đi đến công ty vậy?”
Giang Thứ nhướng mày, dáng vẻ không quan tâm: “Đuổi tôi đi sao?”
Ôn Ngưng nhỏ giọng nói: “Không phải.”
Cô ngoan ngoãn ôm chăn ngồi ở trên sofa, nhớ tới chuyện tối hôm qua, cũng không biết thái độ bây giờ của Giang Thứ ra sao. Cô gái nhỏ rũ mắt nhìn chằm chằm băng gạc trên chân mình, thấy Giang Thứ không nói lời nào, chỉ đành lấy gan chủ động nói tiếp: “Anh thay thuốc giúp em sao?”
Trông có vẻ rất xấu.
Giang Thứ thấy không được tự nhiên lắm, đời này anh chưa chăm sóc ai như thế cả, tuy ánh mắt của anh không rời khỏi màn hình nhưng bàn phím lại không được động vào nữa: “Không phải, má Từ làm đấy.”
Ôn Ngưng cũng đã quen với cách trả lời lạnh nhạt này của anh, quơ quơ chân, không quá để ý mà cười “Ưm”, trên mặt cũng không có vẻ mất mát trong dự kiến.
Giang Thứ bị nụ cười không thèm để ý này của cô làm phiền lòng, tiện tay khép máy tính lại, đứng dậy vào phòng giữ quần áo đổi một bộ âu phục, cũng không quay đầu lại mà đến sân bay.
**
Tập đoàn Giang Ninh* là sản nghiệp một mình Giang Thứ dựng lên vào những năm mới qua nước ngoài, trụ sở chính ở nước ngoài, tuy bây giờ về nước nhưng vẫn có không ít hạng mục lớn chờ anh tự mình quyết định.
*Ninh và Ngưng gần giống âm pinyin, thứ lỗi cho chị tác giả dính lời nguyền vì bộ này chị ấy hay viết sai tên nhân vật lắm :(( Còn chỗ này sao mình viết vậy thì từ từ mọi người sẽ biết :)))
Hành trình xuất ngoại lần này đã được sắp xếp trước, dựa theo tác phong dứt khoát sạch sẽ của Giang Thứ thì ra nước ngoài có khi còn thường xuyên hơn về nhà, cũng không lo lắng gì mấy.
Chỉ là sáng nay khi nhận được điện thoại Nhậm Thiên Cao muốn đón anh đến sân bay, nghiêng đầu nhìn về phía cô bé còn đang cuộn tròn ngủ ngon trên sofa kia, anh đột nhiên xuất hiện suy nghĩ không muốn đi.
Nhậm Thiên Cao chờ dưới lầu biệt thự từ sáng sớm, ai ngờ cuối cùng lại không chờ được ai mà lại nhận được tin tức hoãn chuyến bay.
Giang Thứ ở