Mệnh Trung Thiên Ái

Chương 9


trước sau


 
Chương 9
 
Người đàn ông nắm chặt tay cô bước lên lầu, lòng bàn tay nóng bỏng, bước đi dồn dập.
 

Ôn Ngưng phản ứng chậm, mệt mỏi một ngày lại bị mắc mưa, thêm cả bị dáng vẻ tức giận lúc nãy của anh dọa sợ, ngây ngốc bị lôi kéo tới tầng một, lúc phản ứng lại với câu trả lời chỉ có một chữ của anh thì mới rõ nó có ý gì.
 
Cô dời mắt, vội chuyển lực chú ý đến những chỗ linh tinh khác nhưng trái tim càng đập đáng sợ hơn, dù làm thế nào cũng không thể bình tĩnh lại được.
 
Giang Thứ cũng không biết mình phát điên cái gì, dính lên Ôn Ngưng cả đêm, không thể nào dừng lại.
 
Dường như chỉ có thể thông qua cách này mới cảm thấy cô đã hoàn hoàn thuộc về mình, khát vọng chiếm hữu không thể vứt đi được, rõ ràng lúc trước kết hôn cũng không phải là ý của anh.
 
Lúc nồng nàn nhất, anh nắm lấy cái chân nhỏ trắng của cô, Ôn Ngưng “hít” một hơi, dáng vẻ vô cùng đáng thương.
 
Giang Thứ giảm sức lại: “Đau sao?”
 
Ôn Ngưng nhắm hai mắt, vừa thẹn vừa khổ mà lắc đầu, suy nghĩ của anh đang không ở bên chỗ cô, cô gái nhỏ nghẹn hồi lâu, nói: “Chân…… chân đau……”
 
Giang Thứ lấy lại tinh thần, lực chú ý tập trung vào chỗ ấm áp ở lòng bàn tay của anh, cảm giác trong tay đúng là không trơn mềm như trước, hơi có dấu hiệu thô ráp.

 
Nhưng giờ phút này lại không thể nghĩ nhiều, anh chỉ buông lỏng tay, nắm lấy chỗ khác.
 
Cũng do mệt mỏi một ngày, lại trải qua chuyện buổi tối nên Ôn Ngưng mềm như bông, không ngoan ngoãn trở về sofa nhỏ như bình thường mà ôm lấy cánh tay rắn chắc của anh, chìm vào cơn mơ. 
 
Cô gái nhỏ mặc bộ đồ mỏng manh rộng rãi trên người, không nhìn ra là của ai, sợi tóc hơi ướt ôm sát mặt, lộn xộn và hơi ngây thơ, khiến cho Giang Thứ cười khẽ.
 
Anh duỗi tay vén tóc cô ra sau tai, hình như Ôn Ngưng cảm thấy có chút ngứa, trong lúc ngủ mơ còn cọ cọ vào lồng ngực Giang Thứ, người đàn ông nhướng mày, bàn tay to ôm cô vào trong lòng ngực, trong lòng có sự thỏa mãn không lý do.
 
Ban đêm Ôn Ngưng lại gặp ác mộng, trong miệng lẩm bẩm nói mớ, trán lấm tấm mồ hôi.
 
Giang Thứ hơi mở mắt, cúi đầu nhìn người trong lòng ngực, bàn tay lớn thoải mái vuốt ve trấn an sau lưng cô, không ngờ rằng cái áo mỏng của cô cũng bị mồ hôi làm ướt.
 
Nhiệt độ điều hòa rất thấp, quần áo bị dính ướt lại gặp gió lạnh, rất dễ bị cảm lạnh, Giang Thứ không nghĩ nhiều, đứng dậy đến phòng giữ quần áo thay cho cô một chiếc váy ngủ sạch sẽ.
 
Động tác của anh rất nhẹ, Ôn Ngưng không tỉnh dậy mà ngủ ổn định, ôm chăn trở mình, đôi chân trắng nõn mảnh khảnh lộ ra khỏi chăn, Giang Thứ đột nhiên nhớ tới lúc nãy cô kêu đau, duỗi tay cầm mắt cá chân của cô, nhìn cái chân sưng lên một cục kia. 
 
Bàn chân có mấy chỗ bị cọ xát chảy máu, giờ phút này đã kết vảy, Giang Thứ nhíu mày lại.
 
Bỗng nhiên nghĩ đến câu nói Chu Tự Hành để lại.
 
Một mình cô đi chân trần dầm mưa suốt 3km, chắc chân bị thương vì chuyện này.
 
Người đàn ông trầm mặc, môi mỏng hơi mím, lấy tăm bông và cồn iot từ hòm thuốc, ngồi ở mép giường, bôi thuốc lên chân cô.
 
Làn da của cô mỏng manh, vết thương hơi rướm máu, lúc trước chảy không ít máu, cũng vì dầm mưa suốt đường nên không quá đáng sợ, nhưng dù sao vẫn rất đau.
 
Giờ phút này tuy rằng đang ngủ mơ nhưng cô vẫn có thể cảm thấy đau đớn, thậm chí lúc ngủ đã gỡ xuống lớp ngụy trang mạnh mẽ bình thường, còn cau mày nũng nịu hừ hừ hai tiếng, vung chân chạy trốn.
 
Giang Thứ không dám tăng sức tay, chỉ có thể chạy theo bắt chân cô lại, vừa bôi thuốc vừa thổi nhẹ nhàng, giọng điệu dịu dàng mà anh không thể nhận ra: “Được rồi, bôi thuốc xong sẽ không đau nữa.”
 
Đây là người đầu tiên anh chăm sóc trong đời, cũng là lần đầu tiên dỗ ai đó, cô gái nhỏ được dỗ dành ngủ rất sâu, cái gì cũng không biết.
 
Sáng sớm hôm sau, Ôn Ngưng tỉnh dậy rất sớm, vừa mở mắt liền thấy mặt Giang Thứ.
 
Cô gái nhỏ hoảng sợ, kết hôn lâu như vậy, mỗi lần xong việc cô đều tự giác lên sofa ngủ. Chưa từng có cảnh tượng ôm nhau tỉnh lại  như vậy, cô chỉ nhớ lần cuối cùng trong tối hôm qua, hình như mình không kiên trì nổi mà ngủ mất, chuyện sau đó cũng không nhớ rõ nữa.
 
Cô cẩn thận rời khỏi lồng ngực của anh, không dám thở, sợ anh tỉnh lại còn thấy cô ăn vạ trên giường anh thì sẽ nổi giận.
 
Trở lại sofa nhỏ, cô nằm xuống chui vào chăn, mặt hướng tới đầu giường bên kia, không khống chế được mà lặng lẽ nhìn Giang Thứ, nhịp tim không quản lý được mà đập nhanh hơn.
 
Sau lại không chống đỡ được cơn buồn ngủ mà ngủ mất.
 
Khi Giang Thứ tỉnh lại, đã không thấy cô gái trong lòng ngực đâu, suốt gần một đêm qua, anh đã ôm cơ thể của Ôn Ngưng thành quen rồi, người đàn ông quay sang ôm bên cạnh nhưng lại chỉ bắt được không khí, chẳng có người nào cả. 
 
Anh không vui mà cau mày mở mắt ra, Ôn Ngưng đang nằm lên ghế sofa nhỏ đưa lưng về phía anh.
 
Buổi sáng không ôm được người khiến anh bực bội trong lòng, nhưng lúc trước người ép cô ngủ trên sofa cũng là anh, anh chỉ có thể tự giễu căng khóe miệng, có tức giận cũng không có chỗ xả.
 
Rõ ràng là thời gian làm việc nhưng Giang Thứ lại không đi, khi Ôn Ngưng tỉnh lại lần nữa, anh đang mặc chiếc áo ngủ màu xanh đen, lười biếng dựa vào đầu giường, trên sống mũi cao thẳng là một chiếc mắt kính khung vàng tinh xảo, ngón tay thon dài nhẹ nhàng gõ lên bàn phím ghi chú.
 
Vô tình tạo ra một cảnh đẹp ý vui. 
 
Ôn Ngưng xem đến mê say, mắt cũng không dời đi chỗ khác được.
 
Giang Thứ gửi thư xong, nặng nề nói: “Xem đủ chưa?”
 
Tim Ôn Ngưng đập trật một nhịp, không biết làm sao mà tìm đề tài khác: “Sao hôm nay…… anh không đi đến công ty vậy?”
 
Giang Thứ nhướng mày, dáng vẻ không quan tâm: “Đuổi tôi đi sao?”
 
Ôn Ngưng nhỏ giọng nói: “Không phải.”
 
Cô ngoan ngoãn ôm chăn ngồi ở trên sofa, nhớ tới chuyện tối hôm qua, cũng không biết thái độ bây giờ của Giang Thứ ra sao. Cô gái nhỏ rũ mắt nhìn chằm chằm băng gạc trên chân mình, thấy Giang Thứ không nói lời nào, chỉ đành lấy gan chủ động nói tiếp: “Anh thay thuốc giúp em sao?”
 
Trông có vẻ rất xấu.
 
Giang Thứ thấy không được tự nhiên lắm, đời này anh chưa chăm sóc ai như thế cả, tuy ánh mắt của anh không rời khỏi màn hình nhưng bàn phím lại không được động vào nữa: “Không phải, má Từ làm đấy.”
 
Ôn Ngưng cũng đã quen với cách trả lời lạnh nhạt này của anh, quơ quơ chân, không quá để ý mà cười “Ưm”, trên mặt cũng không có vẻ mất mát trong dự kiến.
 
Giang Thứ bị nụ cười không thèm để ý này của cô làm phiền lòng, tiện tay khép máy tính lại, đứng dậy vào phòng giữ quần áo đổi một bộ âu phục, cũng không quay đầu lại mà đến sân bay.
 
**
 
Tập đoàn Giang Ninh* là sản nghiệp một mình Giang Thứ dựng lên vào những năm mới qua nước ngoài, trụ sở chính ở nước ngoài, tuy bây giờ về nước nhưng vẫn có không ít hạng mục lớn chờ anh tự mình quyết định.
 
*Ninh và Ngưng gần giống âm pinyin, thứ lỗi cho chị tác giả dính lời nguyền vì bộ này chị ấy hay viết sai tên nhân vật lắm :(( Còn chỗ này sao mình viết vậy thì từ từ mọi người sẽ biết :)))
 
Hành trình xuất ngoại lần này đã được sắp xếp trước, dựa theo tác phong dứt khoát sạch sẽ của Giang Thứ thì ra nước ngoài có khi còn thường xuyên hơn về nhà, cũng không lo lắng gì mấy. 
 
Chỉ là sáng nay khi nhận được điện thoại Nhậm Thiên Cao muốn đón anh đến sân bay, nghiêng đầu nhìn về phía cô bé còn đang cuộn tròn ngủ ngon trên sofa kia, anh đột nhiên xuất hiện suy nghĩ không muốn đi.
 
Nhậm Thiên Cao chờ dưới lầu biệt thự từ sáng sớm, ai ngờ cuối cùng lại không chờ được ai mà lại nhận được tin tức hoãn chuyến bay.
 
Giang Thứ ở

trong phòng đợi Ôn Ngưng tỉnh lại, sau khi nói hai câu không quan trọng là bao mới tỏ vẻ không có việc gì mà rời đi.
 
Chẳng qua mãi đến khi máy bay của anh đáp xuống đại dương bên kia, Ôn Ngưng vẫn không biết chuyện anh ra nước ngoài.
 
Từ xưa nay Giang Thứ không có thói quen thông báo hành trình của mình.
 
**
Mấy ngày liên tiếp sau đó, Ôn Ngưng không thấy Giang Thứ về nhà nữa, trong khoảng thời gian anh về nước, tuy nói sẽ không về nhà ăn cơm nhưng lâu lâu cũng tới.
 
Lần này thì hơi lâu, Ôn Ngưng chỉ nghĩ công việc công ty của anh còn nhiều nên không có thời gian.
 
Đêm mưa hôm đó, Giang Thứ xem điện thoại Ôn Ngưng xong, vội vã đi ra ngoài tìm cô, tiện tay mang điện thoại ra ngoài, sau đó không biết đứng ở chỗ nào mà bị ngập nước mưa, chờ đến khi Ôn Ngưng tìm được đã bị hỏng, không thể khởi động máy được.
 
Cô chỉ có thể ôm lịch vẽ bừa lên qua ngày, tính hết ngày này tới ngày khác, khó khăn lắm mới tới tối thứ Sáu. Cô vui vẻ dọn hai phần chén đũa trong nhà ăn, rồi cắt vài loại trái cây Giang Thứ thích nhất, đôi tay chống cằm, cười ngồi đợi trước bữa tối phong phú. 
 
Không lâu sau, một cô giúp việc trẻ tuổi chạy tới nhắc nhở: “Phu nhân, nhân lúc còn nóng ăn đi, lạnh rồi không ăn được đâu.”
 
Ôn Ngưng cười tủm tỉm trả lời: “Không sao đâu, tôi chờ Giang Thứ trở về rồi ăn chung, ngày mai là cuối tuần, hôm nay anh ấy tan tầm thì hẳn có thể trở về.”
 
Cô giúp việc thuộc nhóm người mới, làm công với người lớn trong nhà, còn nhỏ tuổi không rõ chuyện đối nhân xử thế lắm, thấy Ôn Ngưng nói như vậy thì chớp chớp mắt, có chút kinh ngạc: “Phu nhân, tiên sinh ra nước ngoài làm việc vài ngày, có thể lâu lắm mới có thể trở về đấy, ngài ấy không nói với ngài sao?”
 
Câu sau chỉ là nhắc nhở thôi nhưng người nói vô tâm người nghe cố tình.
 
Gương mặt tươi cười đầy chờ mong của Ôn Ngưng lập tức cứng lại, mũi đột nhiên đau xót, trong nhất thời cũng không biết nên mở miệng như thế nào.
 
Giang Thứ chưa từng nói, anh chưa bao giờ nói với cô chừng nào anh sẽ đi từ công ty về, nhưng Ôn Ngưng lại nói với anh không biết bao nhiêu thứ, việc cô có thể làm dường như chỉ lang thang chờ đợi trong biệt thự, ngóng trông anh về nhà, về nhà rồi lại lo lắng anh rời đi không nói lời nào, suốt mấy ngày cũng không thấy mặt đâu.
 
Ngay cả người ngoài cũng biết anh đi đâu, chỉ có mình cô là không biết.
 
Cô giúp việc thấy Ôn Ngưng không cười, lo lắng mình làm sai cái gì: “Phu nhân, đồ ăn không hợp khẩu vị sao?”
 
Ôn Ngưng lấy lại tinh thần, nhìn ánh mắt cẩn trọng của cô ấy, vội nở một nụ cười tươi: “Sao lại vậy được, ăn rất ngon, cô đừng sợ.”
 
Cô an ủi xong, dường như còn sợ cô ấy không tin, cầm bừa muỗng lên múc canh bỏ vào miệng, nước canh nóng bỏng làm cô nóng đến co rúm lại, đau đến chảy giọt nước.
 
Da thịt của cô đã bị thương rất nhiều nhưng chưa bao giờ rớt nước mắt vì đau đớn cả, giờ phút này cũng không biết nóng thật hay là vì thứ gì khác.
 
Suy nghĩ của cô giúp việc không tinh tế, không nhận ra được sự khác thường của Ôn Ngưng, thấy cô ăn một miếng thì cũng an tâm đi làm chuyện khác.
 
**
 
Trong khoảng thời gian về nước này, trọng tâm sự nghiệp của Giang Thứ cũng dần chuyển về nước, những hạng mục lớn còn ở nước ngoài thì anh giải quyết một lần, làm liên tục vài ngày, mỗi ngày đều bận đến mức một hai giờ đêm mới có thời gian trống.
 
Ban ngày ăn cơm, anh gọi vài cuộc điện thoại cho Ôn Ngưng nhưng đầu kia lại không ai bắt máy, sau đó mỗi khi nghỉ ngơi đều gửi vài tin nhắn cho Ôn Ngưng.
 
Giang Thứ không phải người thích nhắn tin, có chuyện gì thì gọi điện thoại vẫn nhanh và tiện nhất, những tin nhắn trước đều chỉ gửi cho một mình Ôn Ngưng, trước khi gửi còn rất cẩn thận, xóa xóa chỉnh chỉnh, cuối cùng chỉ hỏi vài câu: “Ăn cơm chưa?” “Hôm nay ăn gì?” “Chân khỏe hơn chưa?” “Muốn quà gì, lúc về nước sẽ mang về cho em.”
 
Kết quả mấy ngày liên tiếp vẫn như đá chìm đáy biển, không nhận được nửa tin nhắn trả lời nào.
 
Buổi tối vào phòng nghỉ, ngón tay của Giang Thứ xoa bóp chỗ nhức mỏi, một cái tay khác thì cầm điện thoại trống rỗng, lòng muộn phiền không lý do.
 
Điện thoại của cô dùng để trang trí sao? Giang Thứ nhíu mày lại, nhớ lại cái máy 400 đồng kia của cô, ngay cả chức năng quay video cũng không có.
 
Anh lạnh mặt, cũng mặc kệ hai giờ đêm Nhậm Thiên Cao đã ngủ chưa, gọi thẳng qua cho cậu ta.
 
Nhậm Thiên Cao còn rất tỉnh táo, khi nhận điện thoại thì cũng chuyên nghiệp báo cáo: “Giang tổng, tôi đã thông báo nội dung hội nghị sáng mai cho những người phụ trách rồi, ngày mai người phụ trách tàu thuyền sẽ ——”
 
Không đợi anh ta báo cáo xong, Giang Thứ đột nhiên lên tiếng đánh gãy: “Sáng mai cậu đi mua điện thoại cho Ôn Ngưng đi.”
 
Nhậm Thiên Cao sững lại, lập tức đồng ý: “Được, Giang tổng.”
 
Trước khi ra nước ngoài Giang Thứ đã thuận miệng nhắc, kêu cậu ta chuẩn bị chút quà mang về cho Ôn Ngưng. Mấy ngày nay cậu ta sắp xếp không ít đồng nghiệp nữ đi mua, giờ phút này chỉ cho là chuyện quan trọng như thế mà thôi nên bình tĩnh đồng ý.
 
Giang Thứ tắt điện thoại, nhắm mắt lại nhưng vẫn không thể nào chìm vào giấc ngủ, phần lớn là vì trước khi ra nước ngoài đã ăn Ôn Ngưng no nê ở Ngự Kiền Loan, làm mềm xương mềm thịt bông hoa ngọt ngào đó, bây giờ đã trở thành thói quen.
 
Trằn trọc hồi lâu, anh đột nhiên nghĩ đến gì đó, lấy điện thoại, gọi về máy bàn ở biệt thự, được má Từ nhận, bà vừa nghe liền biết là giọng của Giang Thứ, lập tức hỏi: “Cần tôi đi kêu phu nhân không?”
 
“…… Không cần.”
 
Rõ ràng trong lòng rất nhớ nhưng bây giờ lại lạnh nhạt từ chối.
 
Nhưng những câu anh nói đều không thoát khỏi Ôn Ngưng.
 
“Hôm nay cô ấy ăn cái gì? Buổi sáng mấy giờ dậy vậy?”
 
“Ngày đó mắc mưa buổi tối, má nấu trà gừng vài ngày cho cô ấy.”
 
“Phải uống, nào có chuyện không thích uống chứ, ai cho cô ấy cái quyền đó.”
 
“Cái gì mà trồng hoa trong vườn, má kêu cô ấy đừng đi bậy nữa, chân còn chưa khỏi hẳn đâu.”
 
Chắc Giang Thứ cũng chưa phát hiện, đêm nay anh lải nhải không thôi, nói một đống cuối cùng vẫn không nhịn được, đầu lưỡi chống má, nghiêng đầu lạnh như băng hỏi: “Cô ấy ngủ chưa?”

 


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện