Chương 18
Đáy mắt Ôn Ngưng lộ ra một chút không được tự nhiên, ngón tay vô thức gảy lên dây an toàn, dáng vẻ biểu hiện ra lại muốn giả bộ như không quan tâm.
"Không sao, không cần quan tâm tới tôi, anh nghe máy đi."
Chuyện cô và Giang Thứ ly hôn, Chu Tự Hành đã biết.
Anh ta nghiêng đầu liếc nhìn cô, lại nhìn qua kính chiếu hậu, mắt nhìn thấy người đàn ông mặc áo khoác màu đen ở sau xe cách đó không xa, đang nhìn chằm chằm vào xe của anh, đột nhiên cười ra tiếng.
Cảm thấy cô gái nhỏ bên cạnh anh ta thật sự cho rằng cuộc gọi này của Giang Thứ chỉ là gọi cho anh ta thôi.
Đương nhiên Ôn Ngưng sẽ không biết cũng sẽ không ngờ tới, người đàn ông bị cô ra sức giẫm một nhát trong quán rượu, lại có thể đi theo cô dọc đường mà tới đây, thậm chí trông bên ngoài cửa sổ của cô cả một đêm.
Chu Tự Hành còn chưa nhấc máy, bên kia đã ngắt cuộc gọi rồi.
Ôn Ngưng nhẹ nhàng thở ra, cũng không biết mình tự nhiên căng thẳng cái gì.
"Đừng căng thẳng." Động tác của Chu Tự Hành thành thạo khởi động xe, cố ý làm dịu bầu không khí, giúp cô thả lỏng, "Vốn vẫn ngóng nhận điện thoại, tiết lộ sơ qua hướng đi của chúng ta cho Giang tổng, chưa biết chừng còn có thể bắt chẹt cậu ấy một khoản tài trợ."
Giang thị là gia tộc lớn, sản nghiệp cũng lớn, tiện tay vung ra chút tiền cũng có thể khiến một đoàn phim chết đi sống lại, muốn không nổi tiếng cũng khó.
Chu Tự Hành nói xong, lại kéo chủ đề về việc chính: "Lát nữa dẫn cô đến cửa studio, sẽ có nhân viên công tác ra đón cô, cô đi theo cô ấy, cả ngày hôm nay sẽ do cô ấy sắp xếp, tôi sẽ không vào."
Cũng đúng, với thân phận đạo diễn mới ba mươi tuổi đã cầm vô số giải thưởng của Chu Tự Hành, đoàn phim không thể có người không biết anh ta, Ôn Ngưng mới đến ngày đầu tiên, cứ ra vẻ ta đây nhảy dù công khai sẽ ảnh hưởng không tốt, cũng gây bất lợi cho việc phát triển sau này của cô.
Bây giờ cô thiếu nợ Giang Thứ không ít, nếu muốn nhanh chóng trả hết nợ thì nhất định phải liều mạng đi kiếm tiền, một ngày làm hai ba công việc, ban ngày ở nhà hàng Tây, đến lúc nghỉ trưa thì đi phát tờ rơi hoặc là tạm thời thay người khác đứng quầy hàng, buổi tối các cửa hàng xung quanh nghỉ không kinh doanh nữa, cô chỉ có thể đến quán bar múa hát thâu đêm suốt sáng để kiếm ăn.
Gần như là mỗi ngày đều mở to mắt làm liên tục không ngừng nghỉ suốt ngày đêm.
Vài hôm trước ở nhà hàng Tây lại tình cờ gặp Chu Tự Hành, anh ta cảm thấy với khí chất của cô, tới nhà hàng rửa chén thật sự đáng tiếc, cũng do trước đó đã gặp mặt một lần rồi nên có lòng giúp đỡ cô, liền nói chuyện đóng phim với cô một lần nữa.
Lúc trước Ôn Ngưng đã từng cự tuyệt, khi đó cho rằng mình chưa từng học qua về diễn xuất nên không thể đảm nhiệm được, thêm nữa là sợ Giang Thứ không thích, anh chỉ mong cô có thể ở nhà yên ổn chờ anh, không thích cô ra ngoài xuất đầu lộ diện.
Đến giờ nghĩ lại cũng rất buồn cười, vì một tên đàn ông, miễn cưỡng khiến cho giá trị mình có thể có được bị phai mờ, kết quả là chẳng đạt được cái gì.
Sau đó cô suy nghĩ rất nhiều lần, yêu không phải là chiều một chút thì có thể miễn cưỡng theo đuổi được, không yêu chính là không yêu.
Chu Tự Hành hình như biết cô còn những băn khoăn khác: "Chưa từng học qua diễn xuất cũng không cần lo lắng, tuổi cô còn nhỏ, tham gia học tập thi cử đàng hoàng sau đó huấn luyện thêm là được, mọi chuyện đều có bắt đầu và thử nghiệm."
Anh ta tìm một đoạn kịch bản về tiểu sử của nhân vật ở trong điện thoại di động, zoom lên sau đó đẩy tới trước mặt cô: "Gần đây có một người bạn quay phim về cung đình nhà Thanh, kinh phí thấp và là nhà sản xuất nhỏ, vừa đúng lúc có một nhân vật đi đánh xì dầu* vẫn chưa chọn được người, tôi cảm thấy cô rất thích hợp, đừng ngại đi thử đi, tự mình trải nghiệm."
*đánh xì dầu: đi làm màu cho có
Chuyện này với Ôn Ngưng mà nói là một thế giới người ngoài không biết tới, không thể không nói cô cũng có chút dao động, có chút tò mò: "Thật sự chỉ là đi đánh xì dầu thôi sao?"
Chu Tự Hành nhếch môi cười thành tiếng: "Đánh đến khi không thể đánh lại nữa thì có thể mở tiệm xì dầu rồi."
"Nếu như cô đồng ý, tôi sẽ liên hệ với bạn một tiếng, lần tới dẫn cô đến studio, đến ngày cuối cùng thì trả thù lao cho cô."
Ôn Ngưng trợn mắt: "Còn có thù lao cơ à?"
"Vậy cô cho là cái gì? Cho không đi làm từ thiện à?" Chu Tự Hành bất đắc dĩ cười lắc đầu.
Ai rồi cũng có lúc gặp vận, Giang Thứ - nhà tư bản vẫn luôn cực kì độc ác, cuối cùng lại có thể bại dưới tay nhà từ thiện này.
**
Không ngờ con người Chu Tự Hành làm việc cũng rất có nguyên tắc, giới thiệu nhân vật cho Ôn Ngưng cũng không hoàn toàn là vì suy nghĩ riêng thiên vị, hơn cả là vì thực sự phù hợp, trước khi đến, anh ta còn tiêm cho cô một mũi dự phòng: "Lần này tôi chỉ giới thiệu cô qua, còn lại không dặn dò gì nhiều nên có lẽ người bên studio cũng sẽ không chú ý đặc biệt tới cô, cô có thể cần phải thích ứng, điều chỉnh tâm trạng cho tốt."
Giới giải trí vàng thau lẫn lộn, là cái chảo nhuộm cực kỳ lớn, trong giới này đều là người quay cuồng trong vòng danh lợi, ngoại trừ người có gắn mác có hậu đài trên đầu, nếu không thì không thể có chuyện vừa mới vào đã được hưởng thụ đãi ngộ và đặc quyền tốt.
Rất hiển nhiên, từ khi Ôn Ngưng dứt khoát kiên quyết ly hôn với Giang Thứ cũng có thể thấy được lựa chọn của cô.
Văn phòng tổng giám đốc tập đoàn Giang Thị.
Nhậm Thiên Cao cung kính báo cáo trước bàn làm việc: "Sáng nay Ôn tiểu thư..."
Giang Thứ nghe xong danh xưng này, miễn cưỡng ngước mắt lên nhìn cậu ta.
Nhậm Thiên Cao bình tĩnh liếm môi, lập tức đổi giọng: "Sáng nay đạo diễn Chu đưa phu nhân đi Thành Tây - trường quay mô phỏng triều Thanh, có một bộ phim về triều Thanh có kinh phí nhỏ đang quay, phu nhân tham gia diễn một cô cung nữ, hôm nay là lần đầu tiên vào đoàn phim.
Giang Thứ lạnh nhạt ừm một tiếng: "Trước hết chuẩn bị đưa qua một phần bữa sáng cho tất cả mọi người ở đoàn phim, cậu đi sắp xếp đi."
Nhậm Thiên Cao: "Vâng ạ, Giang tổng, lát nữa mười giờ ngài có một hội nghị, tài liệu..."
Bút máy của Giang Thứ để trên phần ký tên của văn kiện mà cứng cáp, mạnh mẽ ký tên xuống, rồi sau đó mở miệng: "Đẩy toàn bộ lịch trình sáng nay lùi lại, lát nữa đi với tôi tới phim trường Thành Tây, đưa cho đoàn làm phim một khoản đầu tư."
"Dạ."
Hôm nay Ôn Ngưng đến studio theo thời gian đã hẹn, được người đón vào trong còn chưa làm được chuyện gì, không hiểu đầu cua tai nheo ra sao đã được sắp xếp cho ăn bữa sáng nóng hổi xong trước, sau đó thay quần áo xong, hóa trang xong, ngồi chờ ở một bên đợi đã là hai giờ rồi.
Đợi chờ là thứ làm hao mòn ý chí của con người nhất, có một số diễn viên không kiên nhẫn lắm chỉ có thể dựa vào điện thoại mà chờ thời gian trôi, nhưng đối với Ôn Ngưng, so với ở trong thôn nhỏ trong quá khứ, bị thím vừa đánh vừa mắng mang theo vết thương ăn cơm không no còn phải ôm đồm chuyện nhà mà nói, quả thực là nghỉ ngơi mà vẫn nhận lương.
Phần diễn nhân vật của cô ít, nhưng lại có trở ngại giả thiết, lời thoại tính ra lại rất nhiều.
Tuy rằng trước đây cô đã từng chịu đựng sự khắc nghiệt của thím nhưng cơ hội đi học lại ít càng thêm ít, có điều đầu óc cô không ngốc, nhớ đồ vật rất nhanh, trong thời gian chờ đợi đã học thuộc toàn bộ lời thoại trong vài trang giấy.
"Cắt, qua, cảnh tiếp theo."
"Rất tốt, có thể nói thoại chậm hơn một chút không, đúng, chính là tốc độ này."
Liên tiếp mấy cảnh, Ôn Ngưng dường như không phát sinh sai sót, nhiều lúc đạo diễn gật đầu với cô là đã đạt, mấy diễn viên phối hợp tương đối ăn ý, bầu không khí cũng rất hòa hợp.
Đạo diễn là người không câu nệ tiểu tiết, giữa trưa kết thúc công việc nghỉ ăn cơm, gắp miếng đùi gà to tự nhiên gặm trước mặt Ôn Ngưng: "Lần đầu tiên đóng phim?"
Cô gật đầu.
"Ừm, được đó, rất thông minh, lần đầu tiên đã diễn được như vậy rất tốt, ăn cơm ăn cơm đi."
Thời gian ăn cơm buổi trưa, một cô nàng diễn viên nhỏ diễn vai cung nữ đã chạy tới bên cạnh cô: "Cô cừ ghê, lúc tôi vừa tới bị chửi tới máu chó xối đầy đầu, từ nhỏ đến lớn là lần đầu tiên bị từng người mắng như vậy, làm sao cũng không diễn đạt được."
"Lén nói cho cô biết nhé, nhân vật này vẫn là cha tôi dùng tiền mua giúp tôi đó, lúc trước vốn là muốn mua nhân vật của cô, dù gì cũng là bỏ tiền ra, chọn cái có nhiều lời thoại hơn chẳng phải là càng tốt hơn sao, nhưng sau đó tôi xem lại cảm thấy không được, quá nhiều từ! Hoàn toàn không học thuộc được."
Cô diễn viên không có danh tiếng vừa nói vừa chọc hộp cơm bên trong có thức ăn, vẻ mặt xúc động: "Trời ạ, từ lúc tôi vào đoàn tới giờ đã bao nhiêu ngày rồi cũng chưa từng ăn thức ăn thịnh soạn như vậy, quả nhiên kim chủ ba ba đến vung tiền, đãi ngộ cũng khác hẳn, chứ nghĩ mấy ngày hôm trước, đoàn phim nghèo nàn như chúng ta sao có thể nhìn thấy thịt sườn bò cơ chứ, sò biển hấp phô mai này nữa, bây giờ tôi tuyên bố, Giang tổng đã thay thế tất cả địa vị tiểu thịt tươi và đại thịt tươi trong lòng tôi, nam thần số một! Không chấp nhận phản bác!"
Ôn Ngưng khẽ giật mình, chiếc đũa trong tay vạch lên một đường dấu vết trên hộp cơm: "Giang tổng?"
"Đúng, cô không biết à, nghe nói sáng nay Giang tổng chi cho đoàn phim chúng ta một khoản tiền thật lớn, ôi chao, có điều với xuất thân của anh ấy cũng không phải thứ gì đáng kể, ừm, ở gác lửng tầng hai kia kìa, cô nhìn đi." Cô diễn viên hất cằm lên, "Sáng nay Giang tổng còn đích thân tới, nhìn chúng ta diễn vài cảnh, nhưng có lẽ cô không chú ý tới, lúc đó là lúc cô đang nói lời thoại."
Ôn Ngưng vô thức nhìn theo hướng cô ta chỉ, chỉ thấy Giang Thứ đứng ở chỗ rào chắn ở gác xép tầng hai, vây quanh anh là một đám nhà sản xuất và đạo diễn, mà ánh mắt anh lại lười nhác nhìn xuống phía dưới lầu, dường như còn như có như không.. lướt về phía cô.
Ôn Ngưng lập tức thu hồi ánh mắt, vội vàng tập trung ăn cơm, cô diễn viên không có danh tiếng đã quen thói từ trước đến nay, đôi đũa chọn đồ ăn ngon trong hộp cơm của cô: "Ông trời ơi Ngưng Ngưng, cô cũng thật may mắn quá đi, hộp cơm này của cô có rất